Sunday, March 29, 2015

TRỞ LẠI CHARLIE ( Phần 2 )


2. Âm thanh khoảng lặng một cuộc đời ( tiếp theo )


Không thể nghĩ mình có cái may mắn đến thế. Hỏi người Kon Tum, thuê xe lên Charlie, ai cũng lắc đầu và nhìn mình như rơi trên sao hỏa xuống. Nghĩ đến lời của nhạc sĩ Quỳnh Hợp: Lên 1015, ngoài xe công ty nguyên liệu giấy thì không có ai có thể làm điều phi thường này. Người chủ khách sạn tôi ở sởi lởi:
- Ông lên Charlie với mục đích thăm thú ?
- Vâng tôi là chiến sĩ cũ của đơn vị đánh Charlie đây. Ông ấy tròn mắt :
- Trung đoàn 64 à? 320 à?
- Vâng tôi lính 64 đây anh.
Ông ấy lao vào bắt tay tôi, rối rít hỏi thăm anh Xuân Hùng, hỏi thăm anh Lê.Q.B hỏi cụ Khuất Duy Tiến ,rồi nói:
- Tôi đã là bí thư huyện ủy Dakto, tôi thuộc 1015 lắm, tôi đã từng nhiều lần nghĩ cách biến 1015 thành rừng thành màu xanh cho khỏi tủi với vong linh anh em lính 320. Anh ngồi đợi tôi, tôi gọi xe chỗ anh Hà, anh Tân bên Nguyên Liệu Giấy cho. 
Tôi khấp khởi ngồi đợi và ngắm anh. Anh xoay bên này, bên kia gọi nhớ nhớ , phải cố mà đi, cố đưa một người lính đã từng chiến đấu nơi đó, lên cắm nén nhang cho đồng đội…anh ấy nói đến là lâu, rồi mươi phút sau quay sang tôi:
- Anh yên tâm mà ngủ, sáng sớm 6 rưỡi xe đến đón anh đi đường Sa Thầy, lên hết Charlie sang đất Ngọc Hồi là 12 giờ trưa, anh quay về Dakto đứng đó mà nhìn lên Charlie lần nữa để thấy ngọn núi án ngữ Dak To, Tân Cảnh nó quan trọng nhường nào. 

Đêm. Trời seo seo lạnh. Yên ắng quá. Ngày mai tôi biết nói gì với 400 liệt sĩ đơn vị tôi ngã xuống trên cao điểm ấy đây. Hơn 500 thương binh bạn bè tôi đang vật vã nơi đồng chiêm, nơi núi đồi phía Bắc có biết là tôi sẽ lên cao điểm ấy không? Những người dân tộc Ê Đê nay làm nương rẫy chân cao điểm, liệu có biết một người lính già đang lần theo bước chân đồng đội mình, lần theo vệt máu các bạn bè tưới xuống Ba Zan để lên ngọn núi có ba mỏm đẫm máu . Ấy là tôi chỉ kể những cái mỏm núi có bố phòng hỏa lực công sự của địch đó thôi, chứ 1015 có biết bao nhiêu những điểm cao lợi thế vô cùng cho địch. Tôi lại chợt nhớ, lời trung tướng Khuất Duy Tiến nói với tôi trên chuyến bay vào Tây Nguyên, ngày 2/4/72 địch dùng 46 lần trực thăng đổ bộ tiểu đoàn 11 dù của lữ dù 3 xuống Tây Nam điểm cao 1015, tăng cường cho tuyến phòng thủ Tây sông Pô Cô. Chúng gồm 5 đại đội, có hỏa lực mạnh tối đa, có chi viện của không quân, của các trận địa pháo từ 1049 , 966 và Diên Bình. Một cụm chốt liên hoàn với hầm hào lô cốt cũ được củng cố lại và độ dốc rất lớn, tưởng chừng chỉ lăn đá là quân ta đã đủ hi sinh …tôi lại nhớ anh Hinh C trưởng c tôi, anh Hiệp D trưởng, anh The chính trị viên tiểu đoàn trong cùng một ngày đã hi sinh ở đó, tôi lại nhớ lời anh Thoán hôm gặp nhau ở hội trường Quân khu Thủ Đô. Anh Thoán nói: mày không vào 1015 để viết, để nói hộ chúng tao những ông già 70, 80 này thì mày xoàng. Anh Thoán nay đã nghỉ hưu với quân hàm đại tá khoa chiến lược HVQP mắt ngân ngấn nước…lúc Hiệp nó hi sinh, tớ là tham mưu phó trung đoàn được cử xuống chỉ huy D8 lại bị thương . Anh em họ khiêng mình ra trong lúc các chiến sĩ sốc lại đội hình người này ngã người kia lao lên... mình khóc trên võng, chả thấy đau đớn vì vết thương , chỉ thấy nước mắt cứ tự nhiên ràn dụa
Ngày tôi vào chiến trường, được bổ sung về đơn vị vừa đánh 1015. Nhìn các anh vừa ra khỏi trận đánh lẫm liệt đó mà thấy tự tin rằng mình sẽ được chiến đấu bên những người anh hùng. Chiến đấu bên các anh tôi luôn tự hình dung ra những khuôn mặt của những liệt sĩ đã hi sinh trên 1015 qua từng bữa ăn từng đêm bám địch. Chuyện kể về các anh là để chúng tôi thấy vững một niềm tin thấy lòng mình thêm an tâm mà vào trận. Một không mười lăm Kon Tum trở thành thương hiệu của trung đoàn tôi

Charlie nhìn từ hướng bộ đội E64 vào tiếp cận ngày xưa


28/3/2015
Charlie nhìn từ hướng bộ đội E64 vào tiếp cận ngày xưa



No comments:

Post a Comment