Xin đừng trách
nhau em nhé
Đời đã khổ
nhiều rồi
Mình tựa vào
giông tố
Giông tố có
bao giờ ngừng bão giông
Anh tựa vào
chuỗi ngày anh còn có em
Giông bão cũng
sẽ làm anh và em vật vã
Nhưng nếu không
có nhau thì đời thành hoang ảo
Hạnh phúc đâu
như bánh ngọt thị thành
Khát khao chất
chồng chẳng chút bình yên
Anh đau đớn bởi
anh vô tình đi ngoài niềm yêu chờ đợi
Ta mang tấm áo
ngày xưa ép làm kỷ niệm
Gieo lại mùa
hoa cải vẫn cứ vàng
Có một mùa đông
hoa cải lạnh lung
Bãi song vắng
em chẳng cùng xuống bến
Em ngoái nhìn
bến song vàng trong mắt
Nước mắt ban
trưa hoa cải cũng úa buồn
Giá một lần
ta về lại Đèo Ngang
Bông lau trắng
hóa bong hồng đám cưới
Bông sim tím
cũng lên màu áo mới
Áo cưới ta
chum chung một tấm áo tơi
Xin em đừng bỏ
lại chốn mù khơi
Dòng máu em vẫn
tương cà đấy chứ
Chè vằng dẫu
nép sau những sơn hào hải vị
Chốn đô thành
anh vẫn nhận ra em
Cuối năm này
lại mấy chục cuối năm
Nhớ lại nhớ bạc
đầu người nhớ
Kỷ niệm gieo
về giao thừa ấm lửa
Một mái đầu yêu
một mái tóc đã hoa râm
No comments:
Post a Comment