Tôi quen anh Hoàng Sơn Lâm tình cờ, anh là người bạn của bạn tôi . Bạn
tôi cùng lính quân khu năm thời chống Mĩ với anh .
Gặp nhau ở Bắc Giang
chúng tôi ôn lại chuyện một thời gắn bó với Trường sơn, một thời hiến
trọn tuổi trẻ đời mình cho cuộc chiến đấu của dân tộc. Hôm ấy anh Lâm
chẳng nói gì về mình, anh cứ trầm ngâm nghĩ ngợi rồi anh bảo với chúng
tôi, chuyện người lính như mình thì gian khổ ác liệt là lẽ thường . Bỏ
cốc bia đang uống dở anh bỗng đứng dậy lấy xe phóng về nhà. Tôi và bạn
tôi ngơ ngác. Lát sau Lâm trở lại cầm cuốn sổ cũ nát ố vàng nét chữ đã
mờ run run lật đến một trang của cuốn nhật kí nói, anh đọc đi, cả đời
tôi quí nó lắm. Hai chúng tôi ghé đầu đọc chung . Thú thật , hôm ấy tôi
nhìn Lâm khóc mà cũng nghẹn ngào. Câu chuyện về một nữ giao liên mà anh
Lâm viết thành bài thơ xúc động . Sự xúc động chân thực bởi tất cả những
cái tên, tất cả địa danh và sự việc là thực. Chỉ có nghĩa tình đồng đội
yêu thương nhau lắm mới có thể viết được như thế. Ba chúng tôi im lặng
mãi. Rồi anh kể về người con gái giao liên ấy nghẹn ngào …Tròn hai chục
năm sau ngày giải phóng Lâm trở lại Quảng Ngãi cùng với em trai cô giao
liên đi tìm mộ cô. Tình nghĩa chân thành thiết tha với đồng đội của Lâm
được đền đáp, anh tìm thấy cô gái …Chúng tôi lặng đi và Lâm lại khóc .
Lúc ấy tôi cứ như bị thôi miên trên trang sổ của anh , nét chữ nhập nhòe
như hiện lên một đêm mưa lũ núi rừng Trà Mi mấy chục năm về trước
Ba loạt súng nổ rền
Vang lời chào vĩnh biệt
Anh bàng hoàng đứng im
Có lẽ nào em chết
Bữa chiều nay có cá
Em trực, nón ngang qua
Biết tối về em đói
Anh phần cơm trong nhà
Anh khẽ gọi Vinh ơi
Không nghe em dạ nữa
Nồi cá còn ấm hơi
Từ nay …em vắng bữa
Ôi nỗi đau mất em
Phủ vàng hoe nấm mộ
Đất rừng tiếc thương người
Khóc thành muôn hạt đỏ
Hỏi bao nhiêu buổi sáng
Trà Thọ trắng sương mờ
Vai gùi công văn nặng
Em vượt đèo” chín cô “
Hỏi bao nhiêu trưa nắng
Nóng ướt đầm áo lưng
Bàn chân em mải miết
Eo Xà Lang rẽ rừng
Hỏi bao nhiêu chiều mưa
Bộ bà ba sũng bết
Giữ khô gùi giấy tờ
Lội Nà Liêu quên rét
Thương em thương em lắm
Người sốt , trực gắng đi
Đêm nào anh làm đuốc
Soi cho em lối về
Một tháng bấy nhiêu ngày
Trên đường em không nghỉ
Còn tỉa bắp trồng khoai
Tăng gia cùng đơn vị
Nhà anh không sáng nữa
Đôi mắt đen ngời ngời
Dòng sông Tang lạnh ngắt
Tiếng hát chòi êm bơi
Anh ào qua con suối
Em nằm đó ven rừng
Phải đây là sự thật ?
Trời xanh, cao vô cùng
Anh gỡ tóc cho em
Mái tóc hung gợn sóng
Xoáy lũ cuốn rối bời
Xát lòng anh muối đắng
Chiến trường không có ván
Liệm em bằng tấm tăng
Và những dòng nước mắt
Thay cho lời điếu văn
Hôm nay anh hành quân
Vai ba lô sải bước
Đường xuôi ngược vết chân
Dấu xưa em mải miết
Em là dốc “ chín cô “
Tà Veo soi mưa nắng
Một màu xanh sót sa
Nhuộm thời gian đằm thắm
( phà sông Tranh - Trà Mi tháng 12/1974 )
…. Lâm ngước lên , mắt đỏ hoe .
Ngày 20/5/1995 tôi tìm thấy em . Trời ơi tôi còn thấy được mớ tóc của
em và hàm răng thật đẹp . Tôi đặt lọ nước hoa nhỏ mua từ Bắc Giang mang
đi bên mớ tóc em . Món quà đầu tiên cũng là món quà cuối cùng tôi được
tặng em . Em hi sinh cũng đơn giản như sự hi sinh của nhiều người lính .
Một cơn lũ đêm đã cuốn trôi em trên đường giao công văn …Bây giờ mộ em
nhỏ nhắn khiêm nhường trong nghĩa trang Tịnh Bình , Sơn Tịnh, Quảng Ngãi
với cái tên Võ Thúy Vinh – chiến sĩ Giao bưu tỉnh Quảng Ngãi .
Mới
hôm qua Lâm gọi điện cho tôi . Anh có đi Xuyên Việt lần này với hội CCB
1040 không? Nếu đi , nhớ khi qua Quảng Ngãi gọi hộ tôi một tiếng Vinh
ơi , anh Lâm nhớ Vinh lắm .
Tháng 7/2013
No comments:
Post a Comment