Saturday, March 28, 2015

BÀI THƠ VIẾT SAU NGÀY 22/12


Để cho mình bồng bềnh trôi trở ngược
Về lại miền quê lúc mẹ tiễn lên đường
Sáng sớm ấy trâu ra đồng, chim hót
Em dùng dằng nép ở bờ mương

Cơm độn sắn mẹ gói vào lá chuối
Mấy đứa em ngân ngấn mắt trong vườn
Ta từ biệt mẹ cha rồi vội bước
Tiếng còi tàu là lạ thế không gian?


Đứa áo rách cũng lành mụn vá
Đứa học hành dang dở cũng cười vui
Cái buổi tòng quân đến là nhiều khẩu hiệu
Chỉ mẹ tôi đứng khóc đến tận chiều

Em cũng khóc rồi cười trong tiếng trống
Dặn dò gì đâu mong anh chóng mà về
Sao thủa ấy mình không hôn nhau nhỉ
Tay bồn chồn níu râm bụt bờ đê

Ta lại thả bồng bềnh về ngày cũ
Ngót năm mươi năm ta xa mẹ lên đường
Em cũng đã lưng còng chiều sương muối
Con kênh đào ai gội tóc nữa đâu

Ta đi biệt ngày hòa bình không trở lại
Vườn vẫn xanh quê lở lói mái trường
Em nứt vệt chân chim trên ruộng mạ
Tiếng tàu xa nem nép một nỗi niềm

Ta cứ mải chen với đời hối hả
Quên cả những dòng nhật kí máu và thơ
Ta chen chúc thị thành hư ảo
Để cuối đời nhớ lời mẹ lúc ta đi

Để bây giờ ta nhớ phút chia li
Có cặp mắt nhìn xuống dòng mương bịn rịn
Có bóng đổ còng lưng đê, ngày ta đưa cháu con về ăn tết
Vẫn dòng kênh văn vắt nước của làng

Chẳng ai nhớ người mũ áo sênh sang
Làng chỉ nhớ ta tòng chinh buổi ấy
Mẹ và em cũng chỉ nhớ về ngày ấy
Ta về nhìn con đê một chiều sương

1 comment:

  1. Mấy ngày qua chỉ bộn bề với liên hoan gặp mặt. Người lính như tôi đây đang chỉ sống một nửa. Một nửa kia những người mẹ người thân họ nếu còn sống cũng đang nhớ về 22/12. Nhưng tôi cam đoan họ không nói gì về 22/12 mà chỉ nói về ngày ra đi của người thân yêu của mình.

    ReplyDelete