Nước sông bây giờ cạn thế?
Ta về quê cứ ngẩn ngơ
Bãi giữa bây giờ lều quán
Nhập nhòe dĩa xóc đêm khuya
Bến đò lom dom gái trẻ
Bia chai rượu hũ ê hề
Đò lười ườn lưng nằm ngủ
Bờ sông mía vẫn trổ cờ
Mảnh vườn nhà em dạo trước
Nhà ống quay lưng ra sông
Một thủa chúng mình tíu tít
Trung thu hát dưới gốc hồng
Em đi mang cả con nước
Những mùa lũ réo bồi băng
Mang cả những đêm khuya khoắt
Gọi đò da diết đêm đông
Sông bây giờ sao thế?
Ở xa em có biết không!
Nước thì lúc trong lúc đục
Mỗi năm sông lại đổi dòng
Nhớ như ngày nào ríu rít
Mong đổi dòng về bên kia
Để mình lội qua bãi cát
Gọi đò vờ giữa đêm khuya
Đò ơi!
Tiếng mình non trẻ
Lanh canh rơi trên mặt sông
Sông đầy nên nghe thật rõ
Bến khuya đom đóm chạnh long
Gọi đò vờ tứ năm ấy
Nay hoa râm lại trở về
Giữa đêm anh gọi đò thật
Mà chẳng thấy tiếng đò thưa
Anh nép mình trên bến vắng
Gọi đò như từ cơn mê
Nước sông bây giờ cạn thế?
Đò ơi! Con đò ngày xưa.
Mùa đông 2013
Có một bài thơ rất nhà quê của tôi và một lời bình của một người bạn chiến đấu nhưng lại đang sống ở xứ xa. Bạn tôi làm nghề Toán học nhưng lại rất giỏi văn . ( lính thành cổ Hồ Tú Bảo - trinh sát F325)
ReplyDeletetralientay : Gửi Luân
Trên tàu về nhà sau một ngày bận rộn, chẳng muốn làm gì nữa chỉ đọc bài thơ của Luân.
"Gọi đò" là một hoài niệm về ngày xưa, có thật có ảo, có anh có em, một cô gái mờ ẩn nào đấy, nhưng là bạn từ tấm bé. Cô bạn gái giờ đã đi xa, đã "mang cả con nước", mang cả "những mùa lũ réo", "những đêm khuya khoắt", và cả tiếng "gọi đò đêm đông".
Ai đã ở những vùng quê khi sang dòng sông vắt qua làng chỉ có con đò, hẳn đã từng nghe tiếng gọi khuya thao thác "đò ơi!", tiếng gọi đò khuya đầy mong mỏi, khắc khoải và đợi chờ.
Chàng trai trở lại bến xưa ngẩn ngơ vì vật đổi sao rời, thấy "nước sông giờ cạn thế", thấy những thứ xưa không hề có với "nhập nhoè đĩa xóc" và "bia rượu ê hề", lại có "con đò ườn lưng nằm ngủ". Và người xưa đã đi xa. Chàng trai một mình trên bến vẫn thầm thào "ở xa em có biết không?", rồi đơn độc về lại những ngày thơ, chập chờn giữa mơ giữa thực khi mong sông đổi dòng để lội qua được bãi cát bên kia, để "vờ gọi đò giữa đêm mưa". Vờ gọi đò vì dòng đã đổi không cần đò vẫn qua được sông, nhưng vẫn nghe tiếng gọi đò vờ "lanh canh rơi trên mặt sông". Chuyện vờ gọi đò ấy theo chàng trai nhiều năm tháng, để nay tóc đã hoa râm trở về bến xưa gọi đò thật thì "chẳng thấy tiếng đò thưa".
Đọc hết bài thơ thấy xao xác những kỷ niệm xưa đeo đẳng suốt những đời người. Đời người với ai chẳng đầy những hoài niệm, những rung cảm đầu đời chớm nở, những lung linh đã qua không bao giờ có lại.
Và đầy kỷ niệm với ai tuổi thơ qua sông với những con đò.
Cám ơn Hồ Tú Bảo đã nhận xét và gửi tôi từ xa