Bây giờ các em ở đâu ?
Con cái có việc làm không hay vẫn long đong bươn chải ?
Đêm trái gió trở trời những trận sốt Cao Miên tê tái
Giật mình nhớ chiến trường K
Có một thời áo học trò chưa qua
Khoác áo lính quân trường đôi ba tháng
Rồi đi về phía tây mịt mù khói súng
Rưng rưng nhớ hoa phượng sân trường
Giở tấm ảnh xưa nghèn nghẹn nhớ thương
Tóc thề níu nhau trước ngày ra trận
Thư ba má thơm giấy Sài gòn theo xe tải thương bầm dập
Nụ hôn của mẹ cha cũng lấm bụi đường
Chẳng kịp nhớ mùa thu bè bạn tựu trường
Đêm thức với cơn đau thương binh đưa về từ tuyến trước
Em gục khóc khi đồng đội mình nhắm mắt
Ai cũng gọi mẹ ơi
Em trở về khắc khoải không nguôi
Cứ trong mơ nghe tiếng ai gọi mẹ
Của bao nhiêu những chàng trai chết trẻ
Và cả tiếng con mình thời đất nước gian lao
Mẹ ơi ! mẹ ơi . Ngửa mặt với trời sao
Cao miên , Cao Miên tuổi trẻ em ở đấy
Ai trở lại xin hãy tìm lùm hoa giấy
Nơi em ngồi ...vuốt mắt đồng đội xưa
20 tháng mười ai đó có tặng hoa
Sánh sao được tuổi hoa các em dâng đất nước
Ôi đất nước dù phương nam hay trời bắc
Sao đắp đền được tuổi trẻ các em tôi ?
18/10/12

Trong lứa chúng tôi từng là lính có rất nhiều các CCB là nữ. Lính là khổ. Mà lính con gái khổ bội phần. TRở về đời thường, lính chịu thiệt thòi hơn người khác. Lính là con gái trở về còn khổ hơn nhiều lần nữa. Chúa công bằng ở đâu đó thôi, còn đời lính không có chúa soi sáng. Một thời con gái Sài gòn sang K chiến đấu. Chả hiểu sao lúc ấy họ lại đưa các em sang vùng đất ấy, để bây giờ các em đâu đã hết khổ đau?
ReplyDelete