Wednesday, March 25, 2015

Đôi dép bạn tôi


Bốn chục năm chẳng quên nụ cười nhau
Giữa trận pháo trong hầm kèo mưa thối đất
Vẫn cãi nhau con tôm con tép
Rồi … lao xao bịa chuyện người yêu

Bom đánh vào kiềng đồng đội khiêng nhau
Chôn bạn rồi xin người hy sinh đôi dép
Nức nở hành quân đi về phía trước
Mưa rơi, mưa rơi trắng đất trắng trời

Quê bạn quê tôi các khúc sông thôi
Bên lở bên bồi nông sâu mòn mỏi
Phía bên bồi cháu con nội ngọai
Bên lở bạn đi hồn vẫn trinh nguyên

Bờ bãi vẫn như xưa xanh lúa xanh khoai
Chờ con mãi không về. Mẹ đi mùa lũ lụt
Ngày chúng mình lên đường
Vỡ đê mẹ chèo thuyền sang huyện
Mái chèo ngày xưa mẹ vẫn gác đầu thềm
                                                     
Chiều nay tôi lại đi thuyền
Sang sông giỗ bạn
Đôi dép cao su trĩu nặng
Con thuyền chở cả bốn chục năm.



                    2010

No comments:

Post a Comment