Tuesday, March 24, 2015
Viết ở bệnh viện với đồng đội mình
Căn phòng trắng toát lạnh lùng
Nước mắt rơi, hai bàn tay nắm chặt
Vợ bạn nấc
Còn tôi nuốt giọt mặn vào lòng
Tấm chăn dù loang lổ một góc giường
Có vết tàn thuốc thủng thâm lỗ chỗ
Bạn ôm mảnh chăn ấy
Thì thầm vào đêm
Đêm ở phòng chạy thận rất trắng
Áo trắng loang loáng đi qua
Tường trắng nhạt nhòa
Khay thuốc leng keng cũng trắng
Bạn tôi ngồi nhìn ra ô cửa
Ngọn Hoàng Lan ghé vào
Những búp non màu xanh
Rười rượi mang màu nắng
Hai thằng lính trinh sát ngồi bên nhau
Bốn mươi năm có bao nhiêu đêm thức trắng
Đêm trắng của chúng tôi trong màn đêm đen
Hai đứa tôi nhìn thấy bao bạn bè đang về …
Khoác vòng hoa trắng
Bạn choàng cái chăn dù lên cặp đùi quắt queo
Tôi thấy bạn như đung đưa trên võng
Bạn nắm tay tôi
Tôi thấy màu Trường Sơn ùa về trong căn phòng tĩnh lặng
Ở căn phòng chạy thận
Sao trắng thế, bạn ơi?
26/10
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment