Chỉ có một tiểu đoàn mà cắt đứt đường số 9 .
Tôi viết cái tiêu đề trên xin người đọc bình tĩnh đừng vội phân vân. Sự thể như sau:
Sau một ngày chiến đấu liên tục, tiểu đoàn trưởng Trần ngọc Chung đã
chỉ huy tiểu đoàn 7 E64 lập công suất sắc tiêu diệt 8 xe quân sự 2 xe
tăng và diệt hơn một trăm tên Mỹ.
Ngay tối hôm đó 24/1/68 Sư đoàn
trưởng Sùng Lãm điện chỉ thị trung đoàn 64: Tiếp tục cho tiểu đoàn 7
củng cố trận địa, cùng với lực lượng của trung đoàn sắn sàng đánh quân
giải tỏa. Đồng thời cho D15 công binh đánh mìn phá cầu Thiện Xuân, phải
thực hiện bằng được cắt đường số 9, tiêu diệt quân giải tỏa , cô lập lực
lượng quân địch ở Khe sanh để chủ lực mặt trận tiêu diệt chúng.
Trung tướng Khuất Duy Tiến kể.
Ngay khi nhận lệnh của Sư trưởng Sùng Lãm, chúng tôi lên kế hoạch đánh
cắt giao thông đường 9 cho tiểu đoàn anh Chung đoạn cầu Thiện Xuân-Động
Mã. Vậy là trong ngày 25/1 ta phá cầu Thiện Xuân và đánh cắt đường 9.
Buổi chiều, Cốt xman tư lệnh lính thủy đánh bộ Mỹ đi cùng Uy-liêm Giôn
tư lệnh sư đoàn 3 lính thủy đánh bộ là lực lượng bảo vệ đường 9 vội bay
ra quan sát đường 9. Thấy quang cảnh đường 9 tan hoang đoạn cầu Thiện
Xuân xe địch còn cháy ngổn ngang nằm trên đường chúng hiểu đây là chủ
lực chính quy Bắc Việt chứ không phải lực lượng địa phương nữa. Ngay lập
tức Uy liêm Giôn điều tiểu đoàn 3 lữ 4 lính thủy đánh bộ từ Đông hà ra
Cam lộ và đưa tiểu đoàn 2 lữ đoàn 4 lính thủy đánh bộ từ Dốc miếu về
gần căn cứ 241 thực hiện ý đồ phải chiếm được cao điểm 105 để rồi tấn
công dẫy chốt Động Mã của tiểu đoàn7 đẩy quân ta ra xa và cùng với quân ở
241 giữ đoạn đường này.
Nắm được tình hình địch, tôi điện gọi anh Trần Ngọc Chung:
- Hiện nay thằng tiểu đoàn 2 lữ 4 đang vào 105. Nó mới đến chưa xong
trận địa kiên cố. trung đoàn dùng tiểu đoàn của anh và tiểu đoàn 8 của
anh Cẩn tập kích bọn Mỹ này ngay trong đêm. Anh cho bộ đội chuẩn bị, tổ
chức vừa hành quân vừa trinh sát nắm địch.
Ở đầu máy bên kia anh Chung trả lời:
- Anh báo cáo với chỉ huy trung đoàn là chúng tôi chấp hành ngay.
Quay sang máy cho anh Cẩn tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 8 tôi cũng truyền
đạt mệnh lệnh như anh Chung. Anh Cẩn cũng nói chấp hành ngay.
Anh
Chung chỉ huy bộ đội hành quân ngay trong đêm tối, mặc dù hai ngày qua
D7 đánh địch liên tục nhiều trận bộ đội rất mệt.Bộ đội hành quân suốt
đêm đến 4 giờ sáng anh Chung báo đơn vị đã đến vị trí tạm dừng. Tôi nói
anh tổ chức nắm địch và chiếm lĩnh trận địa và báo ngay về sở chỉ huy.
Lát sau anh Chung cho biết : trinh sát thấy công sự chúng đào dở ba lô
hòm đạn còn trong hố, có thế lính Mỹ ẩn nấp đâu đây. Tôi bảo, anh cho bộ
đội lùi lại và cho người lên nắm lại xem sao? Anh Chung bò lên 50 mét
thì phát hiện quân Mỹ căng bạt nằm ngủ súng ống ngả ngớn. Lúc này chỉ có
một tiểu đoàn 7 của anh Chung tiếp cận địch còn tiểu đoàn 8 chưa bắt
được liên lạc. Trần ngọc chung hội ý với chính trị viên và quyết định nổ
sung không đợi cánh quân của anh Cẩn nữa.
Đúng 5 giờ sáng 27/1
tiêu đoàn trưởng Trần Ngọc Chung hạ lệnh nổ súng. B40, B41, cối 60,
coois82 lựu đạn đồng loạt trút vào quân Mỹ. Ngay từ phút đầu địch bị
diệt phần lớn. Tiểu đoàn 7 xông lên dùng Ak và lưỡi lê vừa bắn vừa đâm.
Một mũi nhọn của c3 là Bùi Đức Hậu liên tục tay đâm chân đạp không biết
đến tên thứ mấy tay chồn tê dại. Trận đánh diễn ra có 20 phút toàn bộ
quân Mỹ ra 105 bị tiêu diệt số ít còn lại chạy về 241. Thê slaf ý định
ra chiếm 105 của Mỹ thất bại. Dù không có D8 nhưng tiểu đoàn 7 dưới sự
chỉ huy của tiểu đoàn trưởng Trần ngọc Chung đã không bỏ lỡ thời cơ tiêu
diệt địch và vẫn cắt đứt được đường 9. Ngày nay khẩu súng Ak lắp lưỡi
lê của Bùi Đức Hậu còn ở trong nhà bảo tàng quân đoàn 3 ở Gia Lai.
Chuyện về Sư đoàn phó Trần Ngọc Chung của chúng tôi còn nhiều nữa. Cũng
như Sư trưởng Khuất Duy Tiến bác Chung chỉ huy hàng trăm trận đánh trên
cượng vị Tiểu đoàn trưởng ở 68 Quảng Trị, trên cương vị trung đoàn phó ở
đường 9 nam Lào, trên cương vị trung đoàn trưởng ở Tây nguyên từ 72-75
và cuối cùng là xuống trực tiếp chỉ huy E48 đánh Đồng Dù ngày 29/4/75.
Năm 77 sang Căm Pu chia với cương vị tham mưu phó sư đoàn rồi tham mưu
trưởng rồi sư đoàn phó.
Một chỉ huy gan dạ thông minh cơ mưu. Thượng tá
Trần Ngọc Chung hi sinh năm 49 tuổi. Ông chỉ có hai cô con gái. Khi ông
chết ở chiến trường hai đứa con gái còn bé đang đi học phổ thông. Ngần
ấy năm sau chiến tranh chúng tôi trở về thắp hương cho ông. Ông nằm trên
cánh đồng bãi ven sông Luộc thật yên ả. Quanh ông là lúa vàng và mùa
này vườn ổi nhà ai thơm lừng. Tấm ảnh ông bình thản, ngôi mộ của ông nằm
cùng với những ngôi mộ những người du kích thôn thời chống pháp, bên
cạnh những người lính chống Mỹ và tôi thấy có cả những ngôi mộ hi sinh
năm 79 đưa về từ phía bắc. Quanh ông là một đơn vị đủ mọi thế hệ. Ông
bình thản nhìn chúng tôi, chắc ông cũng nhận ra chúng tôi những người
đồng đội Tây nguyên một thời của ông
No comments:
Post a Comment