Bây giờ chả cứ gì mọi người ít tuổi mà ngay cả tôi nghe
kể chuyện đánh đấm đùng đoàng cũng thấy nhàn nhạt rồi. Chuyện tình thì
đã qua. Chuyện đầu tư kinh doanh thì bại trận, nói đến là sởn da gà.
Chuyện chính trị thì có nghe có nói cũng là hóng hớt chém gió. Mấy anh
về hưu đi bộ buổi sáng rồi rủ nhau ăn sáng rồi Chém Gió chính trị, nuối
tiếc oán than. Tôi dị ứng. Thế thì chỉ còn mỗi chuyện hồi nhỏ. Nói
chuyện thời nhỏ cho nó lành. Mà nói đến thời thò lò mũi thì là nói đến
làng quê đến bạn mũi thò lò. Làng nào mà chả có ối chuyện hay. Có điều
kể lại có lọt tai người nghe không mà thôi. Với lại kể với ai? Thôi thì
cứ kể đại ra phây ai nghe thì nghe.
Mà kể chuyện hồi nhỏ
là phải kí ức với người nhiều tuổi. Đừng kể với lũ trẻ con mà dại . Các
cháu nó lại bảo ông già toàn là ngày xưa thế này ngày xưa thế kia ...
Xóm Giữa làng .
Con đường tàu hỏa Hà Nội- Lào Cai sẻ vào giữa làng tôi thành một
đường kính, tâm đường kính ấy là giữa làng. Giữa làng thì đương nhiên
có sự khác biệt ria làng rồi. Hàng bán nước mắm cá khô ở đó. Hàng Lò
rèn, hàng nhuộm, hàng cúp tóc cũng ở đó và có một cái điếm để các nhà
chức trách tuần phòng trị an. Tựa vào quả đồi có trường tiểu học là một
cây đa và bãi cỏ rõ thật mịn làm nơi mít tinh. Tôi nhớ xa xưa lắm có
một cái sân khấu cột gỗ mái lá để diễn tuồng diễn chèo, là nơi thanh
niên tập múa son mì ngày 2/9, ngày trung thu . Thời ấy mới hòa bình vài
năm . những người tản cư từ dưới xuôi lên chưa mấy ai về, làng tôi còn
đông vui lắm. Ông thợ giày cặm cụi ngồi ở gốc vông sửa những đôi giầy
Giôn những đôi Bát kết. Ông thợ bạc có cái đèn xì ngọn lửa bé xíu xanh
lè chuyên kéo những cái vòng trẻ con. Khoái nhất là ông kẹo kéo. Chúng
tôi túm đen túm đỏ quanh ông nuốt nước bọt nghe ông rao : ké…éo đê ê
..ê . Hồi ấy chúng tôi mặc quần lá tọa . Cái quần lẽ ra phải luồn dải
rút nhưng dải rút thì tút ra làm dây chơi quay còn thì lấy dây bẹ chuối
buộc ngang quần kéo cạp lên thả xuống. Có những hôm mải chơi đứt đánh
phựt dây quần tụt xuống mà vẫn mải mê quay vơi đáo. Thằng Vân bạn thân
nhất của tôi bố nó đi Điện Biên Phủ về có dây dù làm dải rút quần trông
nể quá . thỉnh thoảng mượn nó một hôm . Hôm nào mượn được , mình cố tình
để thò cái nút dây dù dài xuống oai phết . Một bữa đang ăn cơm tối nó
gọi ngoài ngõ trả dải rút cho tao đê…ê . Tức ói máu vội lao ra vườn tước
cái bẹ chuối treo cái cạp quần hôi mù vào bụng rồi ném trả nó đoạn dây
dù. Tức cả đêm .
Cái xóm giữa làng này được gọi là xóm Làng.
Đứng đầu là ông trưởng xóm. Nay Hòa bình rồi trưởng xóm thường là có
chân chi bộ. Ông nội tôi không trong chi bộ nên thôi chức . Ông buồn ,
bà nội thì bảo may quá, cứ làm trưởng xóm chỉ tổ đun nước họp với hành.
Bờ rào nứa cũng tan hoang. Chả là mỗi đêm họp xóm ra về bà con dỡ rào
vườn nhà tôi đốt làm đuốc đi về .
Tổ đổi công ra đời vui thế . Bao
nhiêu chuyện vui buồn trong nhà nay mang cả ra tổ đổi công mà chia sẻ .
Con người mới đi lên phới phới. Năm 1957 tôi mới 5 tuổi nhưng đã đọc
được chữ. Chồng nong phơi lúa của nhà tôi còn rõ cái khẩu hiệu viết bằng
vôi trắng đã ngả màu “ Đả đảo địa chủ “ Hỏi mẹ địa chủ là gì ? mẹ mắng
đừng có hỏi ông nội đánh mày chết. Hồi ấy chả cứ gì quê tôi, đâu đâu
cũng văn nghệ đâu đâu cũng làm sạch xóm làng, diệt muỗi diệt chuột ăn
chín uống sôi. Lũ trẻ nhỏ chúng tôi cứ mỗi tuần vào chiều thứ 6 đi cổ
động. Đi Cổ động là xếp hàng đội ngũ chỉnh tề . Trống Cà rình đi trước ,
người chỉ huy cầm cái loa bằng ống sắt tây mà hô to những câu khẩu
hiệu. Tôi nhớ lắm và thích thú lắm những câu hô khẩu hiệu của anh Thêm
Quỳnh Toét mắt xã tôi. Anh cầm cái a lô ( hồi ấy chúng tôi gọi thế )
giọng sang sảng :
- Tích cực diệt muỗi diệt chuột là thiết thực bảo vệ cuộc sống của nhân dân !
Cả đoàn hơn trăm đứa trẻ hô to : Tích cực tích cực . Anh Thêm Quỳnh lại hô:
-Toàn dân Thi đua làm sạch xóm làng ! Chúng tôi lại hô theo : Thi đua thi đua ! Kết thúc bao giờ cũng phải có câu kết :
- Hồ Chủ tịch muôn năm . Chúng tôi hô Muôn năm muôn năm
Rồi là trống cà rình gõ dồn dập cuối lời hô. Cứ thế đoàn cổ động đi
quanh co hết xóm trong xóm ngoài . Vui đáo để . Chúng tôi đi cổ động
nhìn lũ trẻ cởi truồng chưa đến tuổi được đi cổ động cũng vênh váo ra
trò. Anh Thêm Quỳnh toét mắt ngày ấy là thần tượng của tôi rồi . Cứ nhớ
lại cái a lô bằng sắt tây là nhớ đến một thời xóm giữa làng của tôi thật
hoành tráng.
Hồi ấy tôi nể nhất thằng Cư. Nó hơn hai tuổi
nhưng học cùng lớp tôi. Nhà nó ở dưới Nam định lên từ hồi 45 . Bố nó làm
kiểm lâm trên laokay. Cái gì nó cũng biết. Cái gì ở làng nó bảo cũng là
bình thường . Nhà nó ở sát luôn đường tàu hỏa. Mỗi tối nó nhặt đá đường
tàu về xếp ô vườn hoa nhà nó. Nó trồng toàn hoa mười giờ . Nó bảo tôi
khi nào hoa nhà tao nở tao ới sang nhà mày cho bầm mày nấu cơm . Tôi kể
lại với mẹ. Mẹ cười buồn , giờ ấy bầm còn ở ngoài đồng con ạ .
Hồi
ấy ngày có vài chuyến tàu thôi nhưng rất đúng giờ. Vài năm mới đổi giờ
tàu một lần. Đổi giờ tàu là cả một sự thay đổi lớn đối với xóm giữa
làng. Sáng , chin giờ là tàu Hà nội lên ngược . Chiều, 2 giờ rưỡi là tàu
xuôi . Đêm : 9 giờ tối tàu ngược rồi 2 rưỡi sáng lại có chuyến xuôi .
Cứ thế năm này qua năm khác tàu qua nhà là biết mấy giờ . Chỉ đến khi
chiến tranh phá hoại của Mỹ nổ ra những chuyến tàu xuôi ngược mới thất
thường . Bao nhiêu năm tiếng còi tàu mặc định vào giấc ngủ trẻ con của
tôi . Nhà tôi cách đường tàu dăm chục mét tiếng chạy xập xuỳnh của tàu
hỏa cứ như ru ngủ vậy. Lúc mới biết đọc chữ hàng ngày cứ đánh vần những
chữ viết trên các tấm biển gỗ chôn cạnh đường tàu . Ở ngay cửa nhà tôi
có cái biển sơn trắng chữ đen không có dấu khiến dòng chữ trên đó thuộc
từ bé mà mãi tới lớn mới hiểu . Cái dòng chữ thế này : DUONG VONG:…/
BANKINH :…/ TOCDO: …/ GIOIHAN:…Hóa ra là họ ghi bán kính cong , tốc độ
chạy và giới hạn tốc độ . Rồi , cái toa tàu bố tôi bảo là Voa gông .
Sao lại là voa gông ? ông trưởng ga ở ga nhà tôi họ gọi là Sếp . Chịu
chả biết Sếp là gì những cũng gọi ông Viện làm trưởng ga là ông Sếp Viện
. Những kỉ niệm con con ấy rũ mãi không ra khỏi trí nhớ .
(còn tiếp )
No comments:
Post a Comment