Kí của Nguyễn trọng Luân
Chuyện
đã 40 năm nhưng tôi tin ai đã là lính C2D76 F304B quân khu Việt Bắc đều
nhớ , mà nhớ nhất là Ngô Thịnh , Bùi Tiến , Triệu Bình vì mấy tên này
cùng B với hai nhân vật trong chuyện này .
Chuyện thứ nhất :
Kinh “ Còi ”
Tên
là Kinh nhưng lại là người dân tộc tầy Lạng sơn . Tiểu đội trưởng khung
ở B1 . Hắn có cái còi phải nói là kêu . Tiếng còi của Kinh vang hơn còi
trọng tài bóng đá bây giờ , nó kéo dài nó vừa thống thiết vừa thúc dục
vừa răn đe , lại vừa kêu gọi . Những ngày đầu vào lính , Ngô Thịnh và
anh Đỗ Kim Long giáo viên khoa điện choáng váng vì tiếng còi này . 5 giờ
sáng còi : thức dậy . 5 rưỡi còi : ăn cơm sáng ( ăn ngô xay ). 6 rưỡi
còi : ra thao trường . 11 giờ trưa còi : đi đều về . 1 giờ còi : báo
thức . 1 rưỡi còi : lại thao trường ...v.v ấy là chưa kể còi báo động
tiểu đội , còi báo động trung đội , còi báo động đại đội , còi đi văn
nghệ , còi sinh hoạt hàng tối , còi nghỉ đêm ... Thôi thì một ngày một
đêm Kinh thổi còi số lần còn hơn trọng tài Vi lít . Bọn lính sinh viên
mãi rồi cũng quen , bảo nhau : thôi thì sống chung với “Còi ”
Lính
không sợ Kinh mà sợ còi . Vì nghe còi là mất ngủ , mất chơi thậm chí
đang ăn thì mất ăn . Kinh rất nguyên tắc khi huấn luyện tân binh mới .
Kinh bảo “ Tó là tôi rất thưng yiu các tồng chí ”. ( đó là tôi rất
thương yêu các đồng chí ) Ra thao trường Kinh gióng xé tai một hồi còi
rồi dõng dạc :
“ Các toòng chí lên hểu lò thao trờng tổ mồ hoi coòng hon chín trờng tổ máo ”
( các đồng chí nên hiểu là thao trường đổ mồ hôi còn hơn chiến trường đổ máu )
Đúng
quá . Kinh nói đúng . Hắn rèn quân khiếp lên được . Sáng sáng hành quân
ra thao trường mỗi người mang trong ba lô mười viên gạch . Một lần ,
Thịnh tồ mang không đủ số gạch trong ba lô Kinh phát hiện ra “mẹc” cho
. Thịnh cãi lại - Sao tiểu trưởng không mang viên nào ? Kinh rút còi
thổi đánh choe một phát , cả tiểu đội ngay đơ không ai cãi câu nào chỉ
còn hưng hức tiếng cười tắc trong cổ họng đang xếp hàng dọc .
Tối ấy
Kinh còi gặp Thịnh tồ : Tồng chí hút thuúc . Thịnh xoè tay đón điếu tam
đảo của cấp trên . Thịnh tồ cảm động . Đi ăn cơm , Kinh chỉ cho tiểu
đội xếp hàng ở bờ ao . Cái bờ ao ở trước nhà đóng quân của Kinh chỉ to
hơn cái bờ ruộng quê tôi một tý . Kinh bảo : Các toòng chí xếp hàng mà
lo mơ là xướng ao lớ ! Rồi Kinh thổi đánh “ choe “ , khiến cá rô phi
đang ăn nổi mặt ao giật mình lặn rào rào . Tiểu đội hàng dọc của Kinh
tăm tắp đi đều ra tận bếp . Mấy cô gái làng bịt miệng cười nhìn Kinh
nhưng vẫn đầy sự thán phục . Còn Kinh thì lơ đi như không hề biết .
Hồi
ấy bọn Ngô Thịnh và Triệu Bình khoa điện hay có bạn gái ở mấy trường sư
phạm và Y khoa xuống thăm . Hai thằng này Sợ Kinh lắm . Chỉ sợ đang tâm
sự ngoài bờ mương Kinh phát hiện ra gióng cho một hồi còi thì có mà
chạy bỏ cả dép . Quái lạ , những trường hợp ấy Kinh không bao giờ thổi
còi . Hoá ra tiếng còi của Kinh cũng rất nhân văn .
Nhưng không phải
còi đều làm oai cho Kinh cả đâu . Một hôm đội sản xuất họp buổi tối ở
sân nhà Ngô Thịnh . Trên thì đội trưởng chúi mũi vào ngọn đèn tù mù mà
nhắc nhở phân gio giống má . Cuối sân mấy thôn nữ rúc rích với bọn thằng
Ngô Thịnh . Kinh đi qua , tức quá không nhẽ lại lôi chiến sĩ của mình
ra khỏi cơn giao lưu kết nghĩa đang hồi tưng bừng ấy . Bèn rút còi thổi
một phát thật mạnh . Tiếng còi như chưa bao giờ to đến thế . Choét
choét . Ông già bà lão đổ nghiêng trên sân , rồi sau đó là tiếng la ó
của bà con . Sáng hôm sau Kinh bị lãnh đạo phê bình vì thổi còi không
đúng chỗ thổi vào tai cuộc họp đội sản xuất . Ngô Thịnh và Triệu Bình
bấm nhau cười rúc rích trong khi Kinh bần thần đứng bên bờ ao .
Ngày chúng tôi đi
chiến đấu Kinh còi đi học tiếp lên Bê phó . Đi trên Trường sơn bọn B1
khen ," hồi huấn luyện không có Kinh còi nó rèn bọn mình, thì bây giờ có theo kịp anh em cũng khướt . ( còn nữa )
|
||
Thursday, March 26, 2015
Chuyện ở lính bốn mươi năm mới kể lại -Kinh “ Còi ”
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment