Giang
học k4 khoa chế tạo máy Đại học Cơ điện . Vào C2D76 Hắn ở B2 cùng
thằng Cảnh khoa điện , thằng Định k5B khoa máy . Tiếng là cùng trường
nhưng Giang cứ lầm lì đi thao trường một mình ở cuối hàng còn hai thằng
Cảnh và Định vác hai khẩu CKC vênh vang đi trước .
Phải nói là Giang
là con người chỉn chu kỉ luật của đơn vị , cũng như nếp sống văn hoá
quân đội . Thật là môt tấm gương cho trung đội noi theo . Mỗi ngày đi
thao trường Giang đeo cái xẻng chéo qua vai nằm ra đằng sau lưng . Lúc
nào cũng thấy Giang nghiêm chỉnh đi đúng hàng và đặc biệt bọn Cơ điện
không bao giờ thấy Giang ngồi quán nước chợ Hanh . Giang có răng khểnh
hay cười nhưng kiệm lời . Bọn mình thấy hắn nghiêm chỉnh nên nhiều khi
cũng ngại . Tuy thế chẳng bao giờ Giang phê bình ai . Cứ cặm cụi , cứ
cung cúc tập luyện và hầu như Giang không mắc một khuyết điểm nào suốt 3
tháng rưỡi huấn luyện . Một hôm sinh hoạt đại đội , chủ đề : lí
tưởng của người chiến sĩ thể hiện cụ thể trong đời sống tân binh . Thôi
thì nhiều ý kiến lắm . Đại đội toàn người có học , không là sinh viên
thì cũng là cán bộ công nhân nhà máy nên phát biểu không mấy khó khăn .
Nào là : tôi gác tình riêng để lên đường đi chống Mĩ . Nào là dù vợ dại
con thơ tôi cũng không hề nao núng . Nào là : biết là bố tôi ốm nặng
tôi vẫn hướng về ... phía chiến trường . Có chú trẻ măng ở quê nhập
ngũ thì thật thà nói : bộ đội khổ thì khổ thật nhưng còn sướng hơn ở nhà
nên tôi thấy bình thường ...Mọi người nói vãn rồi thì thấy Giang giơ
tay xin ý kiến
Giang bước lên , nhìn bình thản hơn 100 anh em trật tự phía dưới rồi nói thật ngắn gọn :
-
Tôi vào bộ đội đã 3 tuần nay , tôi vẫn không có súng . Tôi chỉ được
phát một cái xẻng . Tôi biết Đảng giao vũ khí gì tôi dùng vũ khí đó mà
đánh giặc , gắn bó yêu thương nó coi nó như vợ mình , cho dù tôi chưa có
vợ . Cái xẻng tôi mang từ sáng đến chiều trên lưng và ngay cả ban đêm
khi báo động nó vẫn trên lưng tôi . Đã 3 tuần nay tôi chỉ tháo ra khi đi
ngủ , còn ngày chủ nhật tôi vẫn ... cầm ở tay .
Cả đại đội cười rinh rích . Cười hinh hích rồi cười toé lên . Bê trưởng B2 thì đỏ mặt . C phó quay sang hỏi :
- Sao thiếu súng mà không báo lên C bộ .
Ngay lúc ấy Chính trị viên bước lên . Ông làm động tác cho hơn trăm con người yên lặng . Vị trung uý nói trong xúc động :
-
Thưa các đồng chí . Đây là tấm gương sáng chủ nghĩa anh hùng cách mạng .
Quân đội phải cám ơn mái trường XHCN đã rèn luyện giáo dục các đồng chí
tốt như thế . Tôi mong từ nay về sau đồng chí Giang phát huy không xa
rời lí tưởng và không xa rời cái xẻng . Coi cái xẻng là vũ khí chiến đấu
để làm gương cho toàn đơn vị .
Đại đội vỗ tay rào rào . Giang
nghiêng bên này cũng thấy rào rào , nghiêng đằng trước , đằng sau cũng
thấy rào rào . Hoan hô , hoan hô .
Ngày hôm sau Giang được phát súng
CKC nhưng cái xẻng thì nó không thể xa rời lưng Giang được nữa . Chót
phát biểu trước thiên hạ rồi , lại được thủ trưởng khen rồi , thôi gắng
mà đeo . Cái xẻng nó mặc định vào Giang mất rồi . Bây giờ cả đại đội hễ
ai gặp Giang cũng chú ý nhòm sau lưng xem có còn cái xẻng không . Suốt
cho tới ngày đi chiến đấu Giang vẫn đeo cái xẻng sau lưng một ngày dễ
đến 14 tiếng và Giang đương nhiên được gọi là Giang xẻng . Vào chiến
trường Tây Nguyên Giang cũng vẫn là Giang xẻng .
Bây giờ Giang ở đâu
, nếu đọc được chuyện này gọi điện cho mình nhé : Số máy của mình ------- . Cứ gọi rồi khắc nhận ra tên nhau
|
||
Thursday, March 26, 2015
Giang “xẻng”
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment