Saturday, March 28, 2015

DẤU CHÂN TRÊN BÃI BIỂN


Vào mùa đông biển buồn thế?
Sóng ngời xanh khua bèo bọt chân kè
Hạ long sáng nay thuyền câu về hối hả
Và tiếng tàu nào còi rúc lại ra đi

Một vạt lá long đong ùa vào bãi cát
Gót nhỏ em thấm nước biển mặn mòi
Mùa đông vàng võ trên gương biển cả
Anh và em đi theo sóng cuộc đời

Ôi cái vẻ kiêu hùng của biển
Trước mùa đông cũng lạnh giá như người
Sóng vẫn gặm dưới chân đời day dả
Nhịp tim reo nắng phía chân trời

Bãi biển bâng khuâng dấu người thành kỉ niệm
Trên liếp cỏ hoang tro lụi lạm trong sương
Biển vô tư tìm về con nước cũ
Ai tìm ai tri kỉ tha phương

Ơi cái vẻ nhớ thương của biển
Vẫn đêm ngày hát mãi khúc tình ca
NGười ra đi đã mấy ai trở lại
Tìm dấu mình mùa hạ đi xa

Ai trước biển không thấy đời bé lại
Người ơi người bình dị hóa bao la
Tầm sóng đuổi chẳng bao giờ soi mói
Cái hiên ngang không riêng trẻ hay già

Lòng của biển mùa đông là nỗi nhớ
Sóng về đây hôn mãi bãi vô tình
Chỉ có ta và em ngồi trước gió
Trong mùa đông biển nhẫn nại vươn mình

Trên bãi biển mùa đông tư lự
Có hai người viễn khách đến vì yêu
Biển có buồn xin hãy dâng sóng vỗ
Để dấu chân in trên bến thêm nhiều.

Hòn Gai 11/1977

1 comment:

  1. Năm 1977 lúc học năm cuối đại học tôi yêu vợ tôi bây giờ. Tháng 11 đưa vợ đi chơi Hạ Long. Đi biển vào mùa này đỡ sự tắm táp và du hí. Đỡ tốn. Với lại lúc ấy biển vắng tình tự dễ hơn, nghèo nên phải tính. Hơn nữa sự bỏ bớt áo quần ngoài bãi với tôi không có tự tin với Body. Bãi Cháy ngày ấy không như bây giờ nó gọn gàng và thô kệch. Dấu vết mùa hè vẫn còn trên bãi biển. Viết bài thơ trên tặng em .

    ReplyDelete