Tôi lớn lên cây đa làng vẫn thế
Sừng sững linh thiêng
Lá rụng xuống những con thuyền
Những con tuyền u u tiếng hát
Có một thời thần thiêng bởi gốc đa
Thời chúng tôi thân với lá vàng bóng mát
Leo trèo suốt mùa chim két
Quả rơi như bí đỏ chiều hè
Những gánh lúa về sân hợp tác nhỏ to
Quạt rách nón cả chiều nắng cháy
Một thời cỏ cây cũng cúi đầu boải hoải
Thúng mủng mùa màng vét ứa nhựa thân cây
Một thời ngắm nhìn các anh chị nắm tay
Múa som mì trong ngày 2 tháng 9
Đêm diễn cải lương, thắp hàng ngàn bó đóm
Tiếng cười rung vòm lá biếc hội làng
Gốc đa rung rung tiễn chúng tôi lên đường
Trai làng tôi, quần nâu áo cánh
Con sáo vô tình làm rơi quả mọng
Trên áo người sắp đi xa
Bao xóm làng tôi đã hành quân qua
Mồ hôi muối rớt bỏng ran nòng súng
Bỗng nhớ thế, một trưa hè, vòm xanh chim nép bóng
Đa nghiêng cành úp mê nón mẹ tôi
Cây vẫn hiền, lũ trẻ vẫn đùa chơi
Bom Mỹ nổ toác cành thân lở loét
Búp trổ mác chim vẫn về ríu rít
Tan buổi cày, mồ hôi dịn nắng mưa
Nay tôi về, mẹ cha đã đi xa
Cây đứng đó già nua tiễn mẹ tôi ra nghĩa địa
Vắng tiếng hót, đàn chim về bói quả
Nhà cửa đỏ xanh chen với lá với cành
Dẫu có đi ra khỏi lũy tre xanh
Hồn mãi ở gốc đa, sân đình bến tắm
Một tán cây dựng trăm năm họ mạc
Bao họ mạc làng mình chỉ một bóng che nghiêng
Xa lắc thời cây trầm mặc linh
thiêng
Thân rễ mục găm lòng người nhức nhối
Những đứa con về quê ngẹn ngào nhớ lại
Ngày tiễn đưa bao người bạn không về
Còn một thôi, cành lá vẫn chở che
Hồn trai làng nằm đâu trên Trường
Sơn lạnh lẽo
Đêm đêm về gốc đa này rì rầm tụ
hội
Như buổi tòng quân, Mẹ khóc tiễn đưa mình
Chúng tôi đã già, khờ dại mỏng manh
Một sớm mai đến gốc đa nhặt lá
Chiếc lá hình con thuyền của làng quê qua bao phen lụt lũ
Thổi U U gọi ký ức về
Cuối năm 2010

Cuối năm 2010

No comments:
Post a Comment