Giữa thành phố , mưa cũng buồn . Nhìn con gái dông ra đường ướt áo váy khoe những đường cong , ỏng eo phấp phới . Nhìn những chàng trai xanh đỏ mái đầu rú ga bạt mạng toé nước vào người đi đường . Nhìn những chị , những cháu đi ve chai đồng nát , những người ở quê ra bán rau bán củ
chúi đầu đẩy xe . Mưa tràn trề vào môi vào mắt họ cay nồng giọt nước lẫn mồ hôi .
Ngồi trong quán bia cỏ , chống cái ô nhìn ra đường . Mưa như tắm , như luân hồi giọt nước mắt của đời . Già rồi đâm lẩm cẩm cứ mưa là nhớ mùa mưa . Cái câu mùa mưa ở Hà Nội ai nhắc lại ? Chỉ có người lính già nhớ mà thôi !
Mùa mưa ở Tây nguyên . Có ai qua rồi thì nhớ . Sáu tháng trời mưa não nề . Âm âm u u . Dầm dề triền miên . Côn trùng ướt dườn dượt . Lá cây dính dườn dượt . Trời thùm thũm , đất thum thủm . Cây cối dính vào nhau gỡ không ra . Đất đỏ bết lên người rửa mãi không hết đỏ . Suối chẩy ồ ồ váng vàng như gạch cua . Rừng cỏ tranh rạp như cánh đồng lúa bị cơn bão . Nằm xấp dưới một cái vòi ô roa khổng lồ thượng đế tưới xuống trần gian .
Mưa và sấm cứ hay đi với nhau . Ấy thế mà mùa mưa ở Tây nguyên tôi không thấy sấm . Nó cứ dính sít vào những tiếng đại bác từ phía địch dội về . Sấm cũng chẳng ra sấm, chớp cũng không ra chớp . Suốt mùa mưa cứ nhập nhằng ùng oàng dai dẳng . Những trận đánh vào mùa mưa cũng thật lì lạ . Cả ta và địch đều bải hoải như nhau . Cả hai phía sau cơn nổ súng rồi ì oạch khiêng nhau . Người sống ngã xuống ngã lên , người chết thì quật lên quật xuống . Những vết thương đầy bùn đất mưng mủ rõ
nhanh và ròi bọ cũng thật nhanh . Lương thực thiếu , áo quần thiếu .
Mùa mưa cứ kinh hoàng đi qua năm này sang năm nọ . Tôi nghe một người bạn kêu thất thần sau một trận đánh : ôi giời ơi cái tăng của tao cháy rồi , tao nằm vào đâu ? ở chiến trường làm gì có chuyện bổ xung tăng võng ? Thôi thì mùa mưa nó nằm võng hai tầng với chúng tôi . Rồi đến lúc nó hi sinh vẫn có tăng bó thân thể nó nhưng là cái tăng của đồng đội . Rồi đồng đội còn sống lại chịu đội mưa .
Suốt những năm đánh nhau ở Tây nguyên chúng tôi có thói quen mặc quần đùi . Xuất kích là chỉ mặc quần đùi thôi . Mưa thối trời thối đất quần áo dài bê bết bùn đất sức đâu mà giặt , giặt thì mấy tuần mới khô ?
Bỗng chợt nhớ những đồng đội gái ở trường sơn . Thân gái làm sao chịu nông nổi áo quần như con trai . Họ , những cô gái ra trận dù có chết họ cũng chết thơm tho đâu như mấy thằng chúng tôi to lời nhưng ăn mặc bẩn . Chiến tranh vô lí đến nỗi lôi cả những người con gái chân tay nõn nà vào bom đạn . Những năm tơ non của đời con gái lại phải chứng kiến và thậm chí cũng nổ súng nhắm vào thân thể trai trẻ kẻ khác . Đành rằng phải đánh đến cái lai quần nhưng cứ thấy tội nghiệp làm sao ...vô lí làm sao .
Mà sao những người con gái ra trận hết KCCM rồi BGTN , BGPB mấy ai trở về thăng quan tiến chức , thành bà này bà nọ . Thượng đế công bằng ở đâu chứ ở đây tôi thấy người u mê mất rồi . Đời con gái ra trận thiệt gấp mấy lần người khác cũng từng ra trận .
Một cơn Mưa ở Hà nội . Tôi gặp bà đồng nát nép bên vỉa hè . Tôi cũng vô tình trú mưa nơi ấy . Bà kể , mưa quá ruộng ở nhà quê đang gặt lại chìm lúa mất thôi . Bà nói với tôi . Hai mươi tuổi bà ấy ở một trung đoàn năm 1974 vào làm đường rồi ở lại phá hoang Tây nguyên . Cái trung đoàn tiền thân của Binh đoàn 15 nổi tiếng bây giờ . Rồi bà ấy bị dính mìn , may không chết về quê Phú Thọ . Ngoài năm mươi rồi ra thành phố kiếm tiền nuôi một đứa con học đại học và một đứa bị chất độc màu da
cam . Ngoài trời mưa cứ rào rào trộn lẫn tiếng xe oàm oạp . Bà bảo Hà nội vẫn là thiên đường cho những mảnh đời vất vưởng .
Cốc bia cỏ trong một ngày mưa lạnh và đắng nghét . Bạn tôi, người lính gọi tôi đang ở đâu, mưa thì đi uống rượu đi? tôi bảo ở nhà không ra ngoài được
Bỗng nhớ mùa mưa lũ ùa về vào tháng 9 năm ấy. Những người thương binh chưa kịp qua Thạch hãn cũng lại trôi theo lũ . Rồi tháng
10/1973 bao bạn bè sinh viên ở trung đoàn 207 nổi giữa vùng Đá Biên Long
an chết loang máu trên đồng . Mấy chục bạn sinh viên của trường Đại Học
Xâydựng , đại học Tài chính , Công nghiệp nhẹ bập bềnh thân xác ở đây .
Mưa . Sau một tuần nắng lửa mưa dịu ngọt đến thế . Trời xanh thắm lại , cây cối đường Hà Nội thắm lại . Dù ngã tư ngã năm giữa lòng thành phố tắc đường kẹt xe vì ngập nước . Họ đẩy xe ì õm mà sao trông vẫn đẹp và khêu gợi lạ lùng . Tôi ngồi nhớ những mùa mưa xa thật xa mà buồn nôn nao .
Tôi đã là kẻ lạc hậu và lẩn thẩn ở giữa lòng thành phố mất rồi .
14/11/2014
No comments:
Post a Comment