Rưng rức cao nguyên
mà đi tìm mải miết
Vàng đến đớn đau vẫn
xót xa vàng
Vòng ngực gió căng và
gió thì rất mỏng
Có điều chi nhớ thế
Dã quỳ ơi!
Em nhuộm mùa khô cho
nắng
Ta tìm đi trong miên
man
Cao nguyên khát uống
nước mắt em vào đất
Còn ta bơi với áo vàng
Lung lay gió hoang vào
sông vào núi
Hoang dại suốt ngày
ta sang đêm
Thôi đành một đời chấm
dứt
Trong mê cung cũng nưng
nức sắc rừng
Cao nguyên già đến nỗi
Để em không trẻ bao
giờ
Dã quỳ tình như nức
nở
Người nằm dưới cỏ mùa
khô
Tìm em ta tìm hoang
dại
Miên man, mùa khô mùa
mưa
Miền anh không mùa mê
mải
Đi tìm Dã quỳ ngày xưa.
Ban
Mê Thuột, chiều 23/4/13
No comments:
Post a Comment