Ngày mùng 8 tháng 8 năm 2014
Chúng tôi dậy rất sớm. Chớm thu, bầu trời vùng biên ải bàng bạc.
Từ pháo đài Cao Bằng nhìn xuống thành phố như tắm sương. Ba anh em ra
quán ăn vội bát phở gà với thật nhiều măng ớt ngâm quả mắc mật. Thượng
tá Hùng chờ ở ngã ba cầu sông Hiến với bó nhang to khuôn mặt người lính
Cao Bằng hôm nay rất đăm chiêu. CHúng tôi lên Nghĩa trang Thanh sơn lúc
ấy mới gần 7 giờ sáng. Cửa vào nghĩa trang khóa im ỉm. Mọi người nhìn
nhau, tôi bảo tôi toàn phải chèo rào để vào nghĩa trang thôi, có khi đi
với vợ bà ấy cũng chèo. Chèo đi lo gì. Quả cũng hơi gay cho hai vị đại
tá kia bụng tấy hơn tôi nhưng rồi cũng yên ổn. Một vùng bạt ngàn liệt sĩ
lại không có người nhà đi cùng ấy nhưng không hiểu sao chân tôi cứ phăm
phăm đi tới dẫy mộ của Hùng trong khi mọi người đang đứng ngẩn ngơ nhìn
ngó. Tôi gọi , lại đây Đàm Hùng nằm đây rồi. Cả đoàn kinh ngạc. Đại tá
Trần tiến hoạt e48 kêu lên, thấy Luân vào Đàm Hùng gọi ngay lại đây lại
đây mày ơi đấy mà. Hùng nằm bên bao nhiêu đồng đội tuổi trẻ hơn hầu hết
là D45 đặc công. Chúng tôi đốt nhang bó nhang cháy đùng đùng. Tôi gọi ,
Hùng ơi sống khôn chết thiêng hôm nay mày run rủi cho chúng tao gặp được
nhân chứng để hiểu thêm về trận đánh của mày, chúng tao sẽ tìm về nơi
mày ngã xuống Sư đoàn cũ và chúng tao không quên mày đâu. Nghẹn ngào,
run run một sơm mai Cao Bằng. Sáng sớm ở nghĩa trang này không một tiếng
động , chỉ có tiếng gió và lửa bốc từ bó nhang lật phật. Hôm ấy tôi
không hề thấy một con chim hót mặc dù quanh nghĩa trang rờm rợp rừng
cây.
8 giờ sáng chúng tôi đã đến Bế Triều. Cái đoạn
đường qua xóm đông đúc những vườn cây ăn quả khi xưa có những chiếc xe
tăng TQ cháy nay trông như phố. Tôi hỏi tấm bia cũ ghi tội ác quân TQ và
ghi chiến công quân ta ở chỗ nào? Mọi người dân ồ lên, không còn đâu
không còn, ngày xưa nó ở chỗ kia kìa. Buồn quá , chúng tôi hỏi vào một
nhà ven đường. Chủ nhà là bác Nguyễn Xuân Phúc 77 tuổi. Bác Phúc mời
nước và kể :
- Tôi là dân quân bản Sẩy. Ngày 17/2 đại bác TQ đã bắn
rồi, chúng tôi chốt phía tây cầu Bản Sẩy 1km, hôm ấy không có bộ đội chỉ
ở Lãng Phìa có một kho vũ khí và ở Đà lán có D19 vận tải nhưng bộ đội
D19 cũng không biết gì về địch hành quân. Xe tăng chạy từ phía Thông
Nông xuống qua Bản sẩy 3 cây số giáp cao bình thì chạy quay lại, hôm ấy
dân quân mới được phát súng còn chưa thông nòng nên dân quân không thể
đánh địch được.
9 giờ kém 15. Rời nhà bác Phúc chúng tôi
đi sang nhà ông Đinh Văn Tuất ở thị trấn Nước Hai. Ông Bà Tuất đều ở
nhà, năm nay ông đã 82 tuổi và bà thì 74, cả hai ông bà nhanh nhẹn hồ
hởi tiếp chúng tôi. Ông Tuất nói:
- Thằng Hùng con anh Nghĩa Công
an thì nhà tôi có quen biết đấy quen từ xưa cơ mà. Hồi ấy tôi là Xã đội
phó, tối 18/2 thằng Hùng và một anh nữa vào nhà tôi, tối ấy tôi mổ gà
nấu cơm cho nó ăn tôi gọi mấy chú dân quân cùng trực chiến cạnh nhà sang
ăn cơm.
Nói rồi ông bảo bà gọi anh cũng tên Hùng bên cạnh sang ,
anh này nói năm nay 53 tuổi, lúc tàu đánh em là dân quân , tối hôm 18/2
cùng ăn cơm ở đây có anh Hùng gọi ông Tuất là chú xưng cháu nói chuyện
sáng nay vừa đánh dưới Bản Sẩy với xe tăng về đây. Anh Đàm Hùng nói là
đi dưới thị xã lên gặp giặc TQ thì đánh, em chỉ nhớ có thế . Ấy vậy mà
chuyện ông Tuất mổ gà cho anh Đàm Hùng và chúng em ăn tối 18/2 họ lại
bảo là gián điệp TQ ăn cơm nhà ông Tuất để sau này điều tra mãi đến nỗi
con ông tuất không được đi đại học.
Ăn cơm xong Đàm Hùng chào ông
Tuất nói là đi về sở chỉ huy ở Nam Tuấn, thế là nó đi. Ông bà Tuất mặt
buồn rười rượi. Dân chạy sơ tán rồi cả nhà tôi cũng đi hết hơn tháng sau
trở về nghe tin thằng Hùng con anh Nghĩa đã chết rồi nghe đâu trên Cốc
Chủ.
Chúng tôi lên Cốc chủ 10giờ 15 phút
ở đây nghe ông Thiện và anh Nguyên người làng Cốc Chủ kể :
Tối 22/2/79 bộ phận anh hùng chừng một trung đội đến Cốc Chủ bố trí
chăn địch . Sáng 23/2 nhà anh Nguyên tính mổ lợn ăn không để TQ vào thì
phí. Bộ đội cử một anh lính trẻ cũng tên Hùng ra cảnh giới ngoài đường.
Lúc ăn một người dân ra gọi anh Hùng này vào ăn cơm thì thấy giặc tàu
đông quá mà anh Hùng này không thấy đâu liền chạy vào báo. Anh Đàm Hùng
nói bà con sơ tán ngay để bộ đội chặn địch. Bộ đội chạy lên dãy núi Khau
Đốn còn dân chạy tứ tán. Quân Trung quốc đông lắm nó cứ ở ngoài đồng
bắn cối suốt cả ngày đến chiều thì ngưng. Chả biết bộ đội ta hi sinh bao
nhiêu và quân TQ chết bao nhiêu. Người ta chỉ nhớ anh Hùng bé bị TQ
giết ngoài đường nhựa, anh Hùng lớn sĩ quan chết trên Khau Đốn dân không
kịp chôn chỉ lấp đất qua loa chân vẫn thò lên. Trưa nắng, tôi ra đứng
nhìn lên ngọn Khau Đốn một màu xanh rười rượi cỏ cây và đá sám. HÙng đã
đi suốt chiến trường Tây nguyên , Tuy Hòa Củ Chi , Tây nam rồi về nằm
lại đây. Ba mươi lăm năm rồi Hùng nhỉ Máu sương Hùng tan vào đất rồi.
Cao bằng thì thay da đổi thịt , thị xã của Hùng nay lên Thanh phố và mẹ
Hùng vẫn tựa lưng vào tường đăm đắm nhìn ra cổng. Cổng nhà Hùng vẫn chỉ
có nắng và xa xa vẫn núi đá chập chùng.
Đoạn kết:
Chúng tôi
về xuôi vào sáng hôm sau. Cao bằng lùi lại sau lưng. Sau lưng chúng tôi
là sông Bằng sông Hiến là đèo Gió đèo Giàng , chúng tôi để lại sau lưng
những cái tên thật đẹp Cao Bắc, Tài Hồ Sìn, Mã phục và xuy nghĩ nhớ
nhung về một người đồng đội thân yêu của mình. Sáng nay Khuất Duy Hoan
nguyên Tư lệnh phó Quân đoàn 3 cũng là bạn của chúng tôi và Đàm Hùng gọi
từ Tây Nguyên ra :
- Mày ơi, sổ ghi chiến công của đơn vị mình ghi về Đàm VIệt HÙng chỉ vẻn vẹn có thế này ( tôi trích nguyên si):
Chiến đấu dũng cảm đã cùng đơn vị bắn cháy hàng chục xe tăng và thiết
giáp bắt sống nhiều địch, bản thân đã tiêu diệt nhiều tên địch và bắt
sống mười ba tên có một tên sĩ quan cấp tướng. Được tặng thưởng huân
chương Chiến Công hạng nhì số 150.
Thế thôi, người đã chết chỉ
đơn sơ và giản dị thế thôi. Nhưng vài dòng ngắn ngủi kia là sự tích
chiến đấu anh dũng một con người, một cuộc đời và chiến công của họ
khồng thể lãng quên
Ảnh : Ngọn Khau Đón nơi Đàm Hùng hi sinh
No comments:
Post a Comment