Saturday, March 28, 2015

ƠI NHO QUẾ


Ta mải mê theo tiếng khèn Mèo
Nho Quế ơi chuyện tình hai đầu núi
Người gọi đá gọi mây bên trời gọi tới
Đá ướt sũng đêm em, nhớ ơi!



Có con đường nào để anh sang em
Khăn vắt vai thấm sương, khô lại ướt
Nho Quế người đi cong vòm thác
Về anh cuối đoạn bọt trắng ghềnh

Gặp nhau hôn nhau rồi trở lại chênh vênh
Đá soi em vào âm ư dòng Nho Quế
Núi cứ thở hơi của sương của gió
Em thở lên sườn núi đá rượu ngô

Con suối cũng chênh vênh như đá tạc bao giờ
Con sông cũng chênh vênh ngả nghiêng thì thũm
Em đi lấy chồng anh cất khèn vào hang đá
Buổi tòng quân hun hút cuối chân đèo

Bao nhiêu mùa ngô bao nhiêu mùa trăng sao
Sông Nho Quế vẫn âm ư lời núi gọi
Phía cuối dòng có ngày nào trở lại
Tiếng khèn xưa, anh thầm thĩ Mã Pì Lèng

Xuôi theo dòng sông cũ đi anh
Nho Quế đưa anh về Mèo Vạc
Em sẽ theo con đường Hạnh Phúc
Ta về đêm say khướt rượu Khâu Vai

Mấy chục mùa hoa Tam Giác Mạch qua rồi
Mã Pì Lèng đổ bóng em đá rêu màu sông ướt
Anh đã già em không còn trẻ nữa
Chỉ còn sông và núi cứ thì thầm

1 comment:

  1. Cái tên Nho Quế với tôi không lạ lẫm gì. Nhưng để yêu nó thì phải mất nhiều thời gian và công sức. Trước khi tôi về nghỉ đã trăn trở về hợp đồng cung cấp 1000 tán thép cho thủy điện Nho Quế với Bitexco. Tôi quyết định không kí hợp đồng vì đường vận chuyển sẽ lỗ cho HĐ này.
    Nhiều năm sau mới lên Mã pì Lèng nhìn con sông từ trên cao bé như sợi dây buộc quà tặng dưới Hà nội. Đi trên con đèo đứng đầu bảng tứ đại đèo Việt nam hun hút sương và gió nhìn những bản mèo dưới sâu thẳm quanh co dòng sông ấy mới thấy người mèo họ yêu nhau vất vả đến nhường nào. Con sông chảy từ Đồng văn về Mèo vạc đưa ta đến với địa danh Khâu Vai và con đường qua Mã Pì lèng cũng chạy về khâu vai trên chênh vênh núi.
    Tôi viết bài thơ này như thế.

    ReplyDelete