4. Rời nghĩa trang An Nhơn Tây lúc đã quá ngọ. Phóng lên đền bến Dược
để vào đền đốt nhang và gõ ba tiếng chuông. Đền lại sửa. Hầu như cứ độ
hai năm họ sửa một lần. Hôm nay tôi chỉ thấy khoảng 4 chục cháu học trò
người Mỹ cỡ 14, 15 tuổi vào thăm. Thấy các cháu cũng thắp nén nhang và
chắp tay vái. Tôi đồ chừng các cháu này học ở Việt nam. Tôi quay trở về
dọc tỉnh lộ 15 cạp theo sông Sài gòn đến An Phú
- ( Ơ ai đến An
Nhơn ai về An Phú …ơ ơ nghe tiếng chị du kích Củ chi hát rằng , hát rằng
quê ta là đất Củ Chi quân thù mà đến có đi không ngày về..- Lời bài hát
Tiếng hát nữ du kích Củ Chi)
Đói , nắng và mệt. Tôi kêu tài xế ta
xi dừng ăn cơm bất kì chỗ nào. Xe táp vào một quán có biển đề Quán cô
Năm. Thôi thì quán cô năm hay sáu gì được hết. Trong quán có hai thợ hồ
vởi trần vừa ăn xong nằm trên võng . Chủ quán chừng 60 tuổi nhỏ thó
nhưng lanh. Hỏi chú ăn gì? Tôi nói ngay ăn những món người Củ chi thích
ăn . Mấy người trong quán cùng cười. Chả hiểu sao tôi thấy nhẹ cả lòng.
Có lẽ bởi tôi nhìn thấy nhiều ớt hiểm và mớ rau sống quá ngon. Mái nhà
nóng , mặt bàn nóng chỉ có nụ cười mấy người đàn bà là không nóng. Canh
chua khổ qua, dưa búp mụp, mắm nêm chấm dưa leo, thịt gà kho, tôm rang.
Có một xị rượu trắng mà chị chủ quán nói rượu Củ Chi đó ngon hết sẩy.
Cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ với đồng đội nên tôi tự thưởng xị
đế này. Ba người đàn bà đều tuổi năm mươi trở ra chừng xong việc bữa
trưa nên ngồi góp chuyện.
Từ lúc họ biết tôi là lính đánh Đồng Dù,
từng nằm bến Đình thì không khí trở nên thân tình và như gặp lại người
thân. Tôi hỏi chị Năm , chị ở luôn đây hồi nào tới giờ đó hả? chị ừ ,
sanh ở đây , uýnh nhau ở đây rồi mở quán ở đây. CHị Năm là du kích An
phú đó hả? Chị cười nửa miệng , thì người nào tuổi tui còn sống tới giờ
mà không làm du kích ở cái đất An Phú này. Cảm thấy mình hơi hồ đồ tôi
ngượng. Bỗng chị Năm hỏi, rượu ngon không chú? Dạ ngon. Người Củ Chi
bảo ngon là em ngon. Cả chủ khách cười vang. Chị nhìn ra xa ngoài nắng
nơi bụi hoa giấy kép đỏ rừng rực có cái bàn con đề Vé số địa đạo. Đầu
Mậu thân dưới bến Đình bị khui hầm quá trời, du kích An Phú nhè lúc Mỹ
khui hầm ban ngày đêm tối kéo về An phú ngủ nhóc trên đường lộ sỏi này.
Tụi tui bò đêm quảng trái và gài mìn nổ một xe M113. Thế là ngày hôm sau
Mỹ càn lớn, máy bay ném bom cháy thui rồi mới đến xe tăng khui hầm. Du
kich nhóc hầm bới qua sông sang bến Cát. Hố bom nào nó cũng dòm gốc cây
bờ bụi nào nó cũng xăm. Tui chui lên khi các anh qua sông tụi Mỹ nói xì
lô xì la và ôm lấy tui. Chị ngừng lại ngó lơ lơ xa xa ngoài nắng rồi
tiếp,Tây đen tây trắng đủ hà!
Tôi ngừng ăn, hai người đàn bà trong quán làm cùng chị cũng im lặng. Rồi chị nói như nói một mình:
…’ Nó xé tuynh hoang áo quần, xóm ấp trụi thơ lơ gào lên cũng chả ai
nghe. Khốn nạn chao ui là khốn nạn… Chợt thấy có tiếng người Việt nam ở
lùm tre cộc, tui ôm áo quần chạy nhào vô, người Việt kia cũng im lặng
khoa khoa tay kêu mấy thằng Mẽo đừng bắn. Tôi té nhào xuống sông Sài gòn
bơi lút sang bên kia. Trên bờ veo veo tiếng đạn Ar15 bắn trên mặt nước.
Ra là người nói tiếng ta là thông ngôn…
Từ ấy tui vẫn làm du kích
mà bao con mắt nhìn tôi như gặp đồ bẩn. Tôi bỏ Củ Chi lên Tây ninh mần
ăn. Tôi trở về không một câu than trời trách phận…Hai người đàn bà trong
quán nhìn tôi như chờ sự an ủi.
- Ở quê tui những cắc cớ của du kích nhiều quá trời anh ơi.
Trưa Củ chi lóa nắng, hoa giấy Củ Chi lóa đỏ. Những người đàn bà Củ Chi
ít người mập ú, nét thanh xuân chỉ thu bé lại thôi chứ hầu như không
phai tàn . Thật là kì lạ.
Tôi đứng lên
- Chị Năm ơi chị chụp với tui tấm ảnh.
- Hà ! chụp với bộ đội chủ lực cái cho ngon. Mấy chục năm nay có ai
chụp hình với tui đâu, họ sợ tui vấy bẩn máu thằng Mẽo ngày xưa mà anh.
Tôi nhìn ra vườn phía sông Sài gòn. Ve ve tiếng xuồng chạy sang phía
bến Súc chòm lá keo tai tượng xanh ngằn ngặt. Hai người đàn bà nhỏm trên
võng kéo lom mấy cái ghế lấy chỗ tôi và chị Năm chớp ảnh.
Tôi lên ta xi chị Năm rúi vào tay tôi xị rượu trắng mới uống non nửa.
- Mang đi uống mà nhớ người Củ Chi nghe chú. Rượu Củ Chi là ngon lắm đó.
Vâng nghe rồi chị Năm. Tôi biết mà tôi ăn những thức ăn người Củ Chi
hay ăn, từ lâu rồi tôi yêu người xứ này bởi Củ Chi chiếm một phần của
tôi tuổi trẻ.

No comments:
Post a Comment