Ơi kơ nia ta
gọi từ miền Bắc
Nước những
con sông nay cũng đổi dòng
Nguồn cũng cạn,
cũng eo cũng óc
Hướng mặt trời
cây có nhớ ta không?
Ơi em gái lên
nương gùi cả nắng
Tháng ba bung
binh khúc nhạc của rừng
Ngày các anh
hành quân về phía biển
Tượng nhà mồ
cau có ở sau lưng…
Ơi màu vàng của
vỏ núi ba zan
Vàng đau đớn
mấy chục năm bom pháo
Hoa Quỳ quết
hoàng hôn vào hư ảo
Những mùa hoa
Tây Nguyên dệt trên áo của em
Có một thòi
nhìn lên đỉnh Ngọc Linh
Bồn chồn lính
Ngọc Bay chờ xuất kích
Ta đã bên Đabơla
trong bom đạn địch
Hoa phượng rơi
như máu bạn và tôi
Ta từng gọi mùa
khô mùa khô ơi
Gia Lai có còn
không tiếng con Mang gọi nước
Em ngực trần
nghiêng gùi cà đắng
Vào ba lô anh
những chặng luồn sâu
Ơi Kơ nia – kơ
nia ở đâu?
Ta tìm về đâu
để thấy vòm xanh ngày cũ
Những nhà mồ
mốc meo loang lổ
Người thân ta
cũng hoang phế góc rừng
Ta gọi từ quê
ta: Ơi Tơ rưng
Tiếng đàn ấy đâu
còn xa lạ nữa?
Giữa thành phố
bỗng thấy chạnh lòng quá
Tiếng trúc
tre, suối đá ở đâu rồi?
Ta một lần ngồi
gốc gạo miền xuôi
Nhặt cánh hoa
đỏ như màu của máu
Rồi lại ném lên
trời gơn bong hiền hậu
Ước một lần
phơi áo với Pơ lang
Gọi Tây Nguyên
tháng Ba - gọi thương
Con suối cũ bơ
vơ - gọi nước
Gọi linh hồn
những nấm mồ cô đơn rừng khộp
Ở cuối sông Hồng
ta tha thiết gọi em.
Tháng 1/2014

No comments:
Post a Comment