Chúng tôi gà gật ngả nghiêng, còn xe vẫn nhấp nhổm rì rì trong đêm. Lúc
nãy còn nhập nhòe mấy tàn pháo sáng máy bay địch thả, bây giờ thì đêm
yên tĩnh hơn, qua đèo Ngang lính ngủ chập chờn. Tôi vạch lá ngụy trang
nhòm ra đường. Chỉ thấy vùn vụt lóang nhoáng những gốc cây đổ những
ruộng bãi loe loét không một đốm lửa hay ánh đèn. Đêm khuya ở hỏa tuyến
cứ như người nằm thao thức lặng yên mà lúc nào cũng lo lắng.
Cả đoàn xe
gầm gừ bỗng chựng lại. Trung đội à lên.
Đến rồi hả ? rồi lại lặng im. Cả ngày hành quân hết bộ rồi lại xe hết
pháo biển lại máy bay người mỏi cứ như giần. Đêm cuối năm lạnh. ở cái
vùng tuyến lửa này mùa đông như nấp sau chiến tranh. Chiến tranh chùm
lên con người cái tấm áo mưa bức bối lúc nào cũng nhơm nhớp mồ hôi và
nước mắt lẫn máu. Xóm xa chó sủa óc óc. Mịt mù đêm bỗng nghe tiếng chó
sủa thấy ấm lòng, thấy sự sống yên bình lạ. Xe lại chạy gầm gừ. Thì ra
đoạn đường bom đánh sửa chưa xong có người gác yêu cầu xe đi thật chậm.
Người gác là một đàn ông TNXP. Tay cầm cái đèn pin nhưng chỉ thấy khua
khua mà không bật đèn. Chúng tôi tỉnh hẳn dậy vạch lá nhìn ra đường cố
căng mắt trong đêm để như đề phòng xe tụt xuống hố. Ngồi cạnh tôi là cậu
Hoa thợ lái xe ở mỏ Khánh hòa thì thào : mình đạp phanh cứng cả bàn
chân ông ạ. Cả xe cười hinh hích. Bàn chân Hoa đạp dúi vào đít thằng
ngồi trước.
Xe lắc
lư bò. Anh TNXP bảo cứ yên trí theo cọc tiêu trắng mà đi . Chúng tôi
nhìn trong đêm hai bên xe là những vệt trắng đứt đoạn, những vệt trắng
song song nối dài. Xe chựng lại, lái xe ngó ra bật vội đèn pin rồi tắt
ngay. Ồ ! gần như chúng tôi bật lên một lúc. Những người con gái nằm ngủ
gối đầu lên cuốc sẻng, mặt đậy áo mưa và những tấm khăn đen. Chân quần
họ sắn lên tận đùi. Những bắp chân con gái trắng lấp lóa dưới sương
đêm. Thì ra những người nữ TNXP tranh thủ nằm ngủ hai mép đường và sắn
quần lấy cặp đùi mình duối dọc mép đường làm cọc tiêu.
Từ lúc ấy
chúng tôi thao thức. Những cọc tiêu nằm ám ảnh mãi. Những cọc tiêu đang
ngủ. Tôi nhớ đêm ấy qua Quảng Trạch Quảng Bình
No comments:
Post a Comment