Saturday, March 28, 2015

Tạ lỗi với Hà Giang


Có hai người phụ nữ Sài Gòn
Gọi điện cho tôi hỏi đường lên Đồng văn Lũng Cú
Tết vừa xong rượu tràn sáng chiều mày mày tớ tớ
Phập phù nghe như mưa xuân

Hà Giang Vị xuyên Đồng văn tôi chưa tới một lần
Nhưng thao thao tôi kể đường lên nhiều hoa Mộc Miên mùa này thắm đỏ
Hà Giang ơi Hà Giang
Tạ lỗi đến bao giờ ?

Bao người lính nằm lại trên cao nguyên đá khát khô
Người sống cũng còn thiếu nước
Nghĩa trang trơ khấc
Một năm có một mùa mọc rêu thôi
Nghĩa trang lạnh lùng mùa xuân này khóa cửa (!)?
Hoa đào ở nghĩa trang sao đỏ thế ?
Những nén hương thắp ngoài đường cũng đỏ
Chả ai quên người ngã xuống đất này

Hai người phụ nữ Sài gòn ê meo sáng nay
Tấm ảnh cột cờ Lũng Cú
Hai nghìn cây số chả là chi với mấy trăm bậc đá
Nước mắt các chị rỏ trong sương
Chỉ vài trăm cây số mà Thủ đô xa ngái đến vô tình

Hai người phụ nữ về Sài Gòn rồi
Các chị mang theo chùm cải thông trên đường lên cột cờ đỉnh đầu tổ quốc
…xuôi phương Nam
Đợi chuyến xe khởi hành
Tôi về viết lời tạ lỗi .



1 comment:

  1. CHuyến đi Hà Giang 7 ngày của tôi bao nhiêu là trăn trở. Khi đã lên đến Đồng Văn vào một chiều mưa tôi nói với Nguyễn văn Lệ bạn cùng chiến đấu của tôi, rằng thế mới đáng nể phục mấy người đàn bà Sài gòn ra miền bắc đi xe khách lên Thành phố Hà Giang rồi thuê xe máy đèo nhau lên Lũng Cú. Với 150 km đường đèo núi trong sương mù giá rét. Họ đi họ đến và mang về phương Nam một chùm hoa dại. Họ gửi cho tôi tấm ảnh một ngày mưa rét tháng 2 ở Cột cờ Lũng Cú.
    Thế mà mãi hai năm sau tôi mới lên Hà Giang. Tôi đã từng Viết nhiều bài thơ về Vị Xuyên về Cổng trời từ dạo ấy. May mà cũng đã viết bài thơ này để cố gượng quên đi sự xấu hổ với những người phụ nữ ấy.

    Đó là bài thơ Tạ Lỗi với Hà Giang 14/11/2014

    ReplyDelete