Monday, July 6, 2020

Chuyện làm thơ TẾT


Tết năm ấy. Tôi từ dưới bộ binh lên viết sử Trung đoàn 1 tháng rưỡi. Tôi ở cùng với anh Phạm Hoài Thuỷ ( GV cấp 3 Trần Phú Vĩnh Yên) , anh Nguyễn Đức Vận GV trường Trung cấp SP Vĩnh Phú - Anh Lê Hoả ( Hiệu phó cấp 3 Hạ Hoà VP ) Các anh ấy đều lính binh nhất như tôi và ở Ban Tuyên Huấn Trung đoàn 64 F320
Đêm 30 tết buồn lắm.
Dưới căn nhà âm các anh bầy trò cùng làm thơ về Tết để gửi về nhà. Ai cũng viết một bài thơ, xong rồi đọc cho nhau nghe. Rồi khen chê với nhau. Lúc ấy chỉ có tôi là học trò ít tuổi, còn các anh đều đã ngoài ba mươi, trông già như Trung đoàn trưởng. Thế mà thơ các anh thì vui và trẻ. Thơ các anh nhớ vợ nhớ con và hi vọng mùa xuân năm sau sẽ về đi dậy học ở Vĩnh Phú. Chỉ có tôi nặn mãi không ra câu thơ nào về tết. Các anh bảo, vậy mày viết về gái mú hay quê hương thì càng tốt. Thơ thì thiếu gì cái mà viết . Tôi nhớ bạn tôi hồi cấp 3, tôi thích bạn ấy nhưng bạn ấy thì dửng dưng. Bé con con như cái keọ mà đã lấm lét nhau người ta cười cho. Cứ im im thôi. Nhưng khi viết thì hình ảnh bạn và nơi ở trọ cứ hiện lên ...và thế là qua đêm "Ba mươi " sang mồng một tết là ra bài thơ.
.
Tôi đọc cho các anh nghe. Nghe xong các anh phán. " Mày viết như người lớn thế này dễ chết lắm. Sao mà thơ mày già quá thế?" Lúc ấy tôi chả biết gì thơ già hay trẻ. Nghĩ sao thì viết thế thôi. Nghe mấy anh già nói mà buồn, thế này chắc mình nay mai về chiến đấu sẽ hi sinh.
Các anh già ai cũng thương tôi. Nghĩ thằng này sắp chết.
Thế mà Giời phù hộ tôi không chết. Sau Ba mươi tháng tư năm 1975 tôi về. bài thơ đến giờ vẫn nằm y nguyên trong cuốn sổ nhàu nát. Nay giở ra hong. Các nhà văn họ chỉ hư cấu như nồi lẩu thôi chứ chả có anh nào có kiểu kỉ niệm và lại sợ chết như tôi nên đọc họ là biết ngay.
Tôi chép lại bài thơ ấy dưới đây. Cô bạn tôi mà có đọc được thì chắc cũng bảy mươi đến nơi rồi chả biết có cười được nữa hay không? He he , Tết đến nơi rồi kìa.
***
CON ĐƯỜNG XƯA - ANH và EM .
Con đường xưa em vẫn sang nhà anh
có bóng tre thương em che nắng
vòm cây xanh anh và em thường đứng
Đôi chim cu về tránh nắng gáy nghe xa
Đường em sang qua mảnh vườn chè
hương chè vương theo cánh áo
anh dẫn em đi sương về trên má
không uống chè vẫn say
Em lâu không sang anh nhớ
muốn tìm em chẳng dám tới nhà em
anh đi trên quãng đường thân quen ấy
tìm một dấu dép in đêm
Anh chỉ tiếc con đường xưa ngắn quá
Tiễn nhau về là đến ngõ nhà nhau
Như thể đã bảo nhau từ trước
Hai đứa mình đi thật chậm cho lâu
Con đường đón anh đi từ đó
chẳng có em mà nét áo cứ vương vương
Đường ra trận đêm đỉnh đèo khẽ hát
Con đường xưa thương em thương em
Đường anh đi chỉ có bom nổ chậm
Vách đá cheo leo khe sâu suối cạn
Đêm ngủ giữa rừng, trăng dột xuống cánh tăng
Một bát chè rừng hương đậm gọi tên em
Đường anh đi từ đường xưa chiều thứ 7
Lớn từ quê hương nên đường dài biết mấy
Cả chặng đường vẫn nhớ quãng đường xưa
Em tiễn anh đi đường ấy chiều mưa
Con đường xưa câu chuyện đời còn dở
Đi giữa Trường sơn thao thức nhớ em
Tìm ánh mắt ngôi sao trời trong vắt
Anh đi trên đường từ một trái tim
Đi hết con đường phải vững một trái tim
Bom đạn thù không thể nào ngăn lối
Đường ra trận có đường xưa chắp nối
Mọi con đường đều có Anh và Em
1 tết Giáp Dần. NTL

No comments:

Post a Comment