Monday, July 6, 2020

THU

Thu
Có một mùa thu tôi đi cùng bạn mình về chiến trường K. Tôi không am hiểu K lắm chỉ thấy nắng và khô rồi chợt oi nồng là mưa.
Chiều tối vượt qua biên giới về Việt Nam là thấy thu. Trên đường từ Lộc Ninh về thành phố gió se se mơn man. Bạn tôi hạ cửa kính để hít khí trời quê nhà khi xe chạy qua vun vút những rừng cà phê cao su. Phía thành phố Sài Gòn ưng ửng hồng. Mùa thu mới chỉ mơ hồ nôn nao miền đất nhiều nắng. Nhưng tôi thấy mùa thu vì đó là nước mình,
Mười giờ đêm về tới thành phố. Mát. Trời vẫn có ngàn vạn ngôi sao li ti mà vẫn mưa. Tôi chắc chỉ Sài gòn mới thế. Tôi đã từng ở Sài gòn từ tháng 5 đến tận tháng 11 mới về miền Bắc. Ngày ấy Sài Gòn Gia Định vẫn còn trong lành lắm. Mưa chập chiều và bao giờ về đêm cũng xanh veo veo. Bây giờ đêm cũng xanh nhưng đã pha màu mực. Hương vẫn thơm nhưng đã nhiều mùi ẩm thực pha trộn khiến cứ thấy mình ngan ngán như đã ăn no. Đêm khuya có những chuyến bay vút qua sông Sài gòn rồi đi đâu mất hút trong gió và ánh sao in vào môi má người ngửa mặt trên tầng thượng cao ốc dõi tìm người đi. Thu ỏ Sài gòn phải về đêm thật khuya mới thấy. Mơn man mơn man chút hương nội đồng từ phía cảng Cát - Lái đưa về. Từ trên cao không thấy Sài Gòn quần quật nữa , nó thở rất dài lịm vào đêm.
Hôm sau tôi về Hà nội. Chiều sắp tắt nắng tôi xuống tàu bay. Con đường về thành phố dăng dăng màu vàng rơm. Mùi của cỏ của lúa sắp chín của ngô khoai ươm ươm vào nón lá những thôn nữ ngoại ô Hà nội trên đồng. Nhìn cánh đồng để tự thấy mùi thu trên mắt trên tóc mình.
Có chuyến bay vượt qua đầu cánh máy bay ong óng màu cuối chiều. Tôi nghĩ cánh bay mang thu vào trong ấy.

20/9/2019 

No comments:

Post a Comment