Monday, July 6, 2020

CUÔN DÂY DÉP CỦA THẰNG MỤC


Thằng Tiến bổ sung vào đơn vị giữa lúc đánh nhau với quân e53 giải tỏa đường 20 sau trận LN. Lúc ấy chập vào mùa mưa. Tháng 5 trời rất nhiều mây những đám mây quánh lại lôi nhau trôi lừ lừ trên trời nền xanh thùm thũm. Thế rồi bất thình lình mưa rơi xuống như vãi mạ. Lát rồi ngừng, rồi lại vãi nước xuống. Đám mưa ấy trôi qua, nắng ói lên. Người vừa ướt lại bốc khói, khiến lưng và mông đít chiến sĩ nóng như mọc rôm. Lính chửi, mẹ cha nó mưa thì như mưa rào như ngoài ta rồi tạnh mẹ nó cho xong. Đằng này dở ông dở thằng. Bố ai mà chịu được. Đúng là đời thằng mục. Cán bộ bảo, ăn thua gì, chúng tao chịu năm sáu mùa mưa rồi. Bùn đất bẩn thỉu, gãi cùn móng tay, da dẻ sứt sẹo đến lông chân không mọc được mà vẫn sống đến giờ đó thôi. Lính mới im. Dạ, các anh là lính cũ bì thế nào được.
Tất cả tiểu đội lại cười hí hí. Pháo từ Hàm Rồng và Thanh An lại bắn xoe xóe qua đầu. Tiếng nổ ở xa vài trăm mét cũng đủ làm cho nước mưa trên rừng cây rơi rào rào.

* * *
Đêm đầu tiên ở đơn vị mới, Tiến hỏi anh Nhớn:
- Anh ơi sao vừa mới về đơn vị đã lên chốt? em không thể hình dung đơn vị mới là mấy cái hầm đầy mùi giun chết này. Sao cấp trên không để cho người ta thở?
Thằng Nhớn cũng chỉ hơn Tiến “nhõn 2 tuổi” nhưng là lính cũ. Nó nheo mắt :
- Thế mày tưởng đi bộ đội để làm tướng chắc? Này nhé, đánh đấm và hi sinh là nhiệm vụ của chúng ta hiểu chưa? Rồi như thấy mình quá lời, Nhớn hạ giọng.
- Nói thì vậy thôi, giống như đảng viên họ quán triêt ấy mà, là người chiến sĩ thì phải hi sinh cho tổ quốc. Tao cũng không rõ hi sinh kiểu gì và bằng cách nào nhưng đại loại là ngoẻo, là không về với mẹ nữa.
Thằng Tiến há mồm xuýt nữa chảy nhãi. Nó kịp lấy tay lau mồm. Nhìn anh Nhớn như người anh hùng.
Ngày đầu tiên lên chốt thế là yên ả. Anh Nhớn bảo, thế là sống têm một ngày mày hiểu chửa?
Tiến ngủ ngon thế. Nó gối đầu bằng hai cái dép cao su. Từ bé nó đã rất thích cái mùi quai dép cao su. Nó hắc hắc, ngai ngái không giống bất kì thứ mùi lá cây hay hoa quả nào ở quê nó. Mùi cao su rất là thành thị. Các anh học lớp 10 trường nó bảo thế. Nó cũng thấy thế. Bằng chứng là cả lớp nó chỉ có hai ba đứa có dép cao su còn thì toàn đi chân đất. Nó kể với anh Nhớn. Em đỗ vào lớp 8, mẹ em bán mấy gánh sắn mới mua được cho em đôi dép. Em không dám đi cả ngày anh ạ. Ở trường về là em tháo ra rửa sạch cất vào gầm giường. Thê mà nó vẫn hay tụt quai. Bố em bảo mẹ em mua phải đôi dép đểu. Mẹ cãi, đểu là đểu thế nào? Ba gánh sắn của người ta chứ ít à. Em thương mẹ quá . Từ hôm ấy tụt quai em cũng không dám nói là tụt. Trong túi sách đi học luôn có cái mảnh tre rút dép.
Có đêm thò cổ dưới hầm lên cảnh giới nó thì thào, anh Nhớn ơi, trung đội trưởng mình là sinh viên à? Thằng Nhớn bảo ừ. Mày học lớp 9 rồi muốn so chữ với B trưởng à? Đâu có thế! Em hỏi là vì em thấy anh ấy dặn bọn bắn cối cứ như thầy giáo dạy lượng giác ở nhà. Nhớn cười he he. Mày lúc nào cũng chỉ thích quai dép biết chó gì bắn pháo cối với chả móc chê. Hai anh em nó cùng cười he he.
Mưa rì rụp hai ngày nay. Hầm chốt nào cũng khoét cái lỗ đọng nước to bằng cái mũ cối cứ vài phút lại đầy nước. Lại lấy cái mũ lính ngụy múc đổ ra ngoài. Mỗi lần múc một mũ nước thằng Tiến lại chửi, đm mày mưa nhiều thế. Rồi nó lẩm bẩm, đúng là đời thằng mục. Vách hầm nước rỉ ra theo rễ cây loang lổ mùi khắm lặm. Có những con cuốn chiếu to như đầu đũa vo tròn như cái đít bát. Những con giun bị trôi xuống cái hố múc nước thẳng đuỗn, nhờn nhợt. Anh nuôi mang cơm lên bê bết đất đỏ. Nắm cơm nào may không ướt thì còn màu trắng đục, còn thì cơm cũng mầu gạch cua, chỉ một đêm là lên mùi tương. Thằng Tiến nghe bọn Hải Hưng bảo là mùi tương bần. Nó không biết Bần là gì, nhưng cứ như cái mùi cơm thiu này thì tương Bần cũng kinh bỏ mẹ.
Sáng chưa rõ, pháo giặc đã bắn phầm phập vào rừng chuối trước mặt rồi chuyển làn lên vọt sau trận địa chốt. Thằng Giặc kém thật. Anh Nhớn bảo Tiến thế. Nó bắn dọn đường mò lên đấy mà. Chuẩn bị đánh đấy. Thằng Tiến nghẹt thở. Bụng căng như muốn đái. Anh Nhớn bảo mày đừng đái ra quần. Kìa nó lên. Anh ấn cái đầu Tiến thấp xuống vừa lúc súng B trưởng rồ lên. Đoành đoành đoành. Anh Nhớn ném liền 2 quả lựu đạn và gằn giọng :
- Tiến bằn bên trái kìa .
Thằng Tiến kéo liền một loạt AK. Đầu ruồi súng nấc lên, nòng súng hất ngược lên. Tiến đè tay trái xuống. Trong rộn rã tiếng nổ của lựu đạn của B40 và cả phóng lựu, Tiến nghe súng của nó nổ khật khật. Có tiếng gào lên ối ôi u oa. Khẩu B40 của thằng Đàm vạch một cụm lửa da cam thui mấy thằng co cụm phía chân đồi. Chúng nó chạy bỏ lại súng và cả mấy caí ba lô 2 cóc. Mấy cái xác lính lôi nhau xuống chân đồi be bét những lá chuối đầm nước mưa. B trưởng quát, lấy lá ngụy trang hầm đi. Tranh thủ mưa mà chặt cành cho tươi về phủ lại hầm. Thằng Tiến thở hí hóp. Thì ra trận đầu tiên của nó rất đơn giản và nhẹ nhàng. Anh Nhớn bảo, mày không đái ra quần là được. Mẹ kiếp hôm nay mà đánh như kiểu đánh xe tăng địch trên Kon Tum năm ngoái thì đái thật đấy. Đời thằng mục đái ùng ục. He he.
Thằng Tiến cứ ngẫm nghĩ không hiểu sao các anh lính cũ hay cười thế nhỉ, mà cái gì các anh ấy cũng nói là thằng mục. Một hôm Tiến hỏi anh Nhớn, anh ơi anh Mục ở a mấy?
Nhớn sững người. Lát sau hiểu ra thì Nhớn chỉ vào ngực mình rồi chỉ vào Tiến mà bảo, đấy thằng mục đấy, hiểu chưa? Nói chuyện tiếu lâm cười đã đành. Pháo bắn xong rồi cũng cười. Nắm cơm thiu gọt vỏ rồi chia nhau cũng cười. Đêm chui rúc trong hầm nằm úp thìa vào nhau lại cũng cười. Hầm thì chật đánh phát rắm mà cả tổ bịt mồm sằng sặc mà vẫn cười. Cười như ngạt thở đến nơi mà vẫn cười. Ấy thế mà có anh nào kể chuyện người yêu thì há hốc mồm ra nuốt từng lời mà lại không cười. Cười đấy rồi lại khóc. Một thằng đọc lá thư của bố ở quê là cái sự khóc lan ra cả chốt. Khóc đến nỗi B trưởng bảo, đúng là đời thằng mục. ăn cơm cục uống nước đục, không đi thì nhục đi thì bị địch phục, làm hùng hục, ăn thì thụp, đọc thư thì khóc, không trách móc, sốt rụng tóc, trọc ngông ngốc, khóc hung hức cười rung rức… Cứ thế bài thằng mục không bao giờ dừng. Ai cũng thấy thằng mục là mình và thằng mục thật đáng yêu.
Trận địa chốt kéo căng ngang “đồi mắt ngỗng” . Tiến cố tình để ý xem nó giống mắt ngỗng ở chỗ nào. Nhưng từ hôm lên chốt đến nay đã một tháng mà vẫn không thấy mắt ngỗng giống cái gì? Vì sao mà họ bảo đây là mắt ngỗng. HỎi anh Nhớn, anh bảo mày hỏi tao, tao hỏi ai?
Có một thằng tên "Chương bánh sắn" ở hầm bên cạnh cùng B trưởng thỉnh thoảng nheo mắt cười với Tiến. Hai hầm cách nhau chỉ hai chục mét nhưng Tiến ít khi sang bên đó. Có hôm "Chương bánh sắn" bò sang hầm Tiến xin giấy pơ luya cuốn thuốc Miên. Nó hỏi:
- Mày đi B bao giờ?
- Em đi tháng 12 anh ạ.
Chương bánh sắn nhìn Tiến bảo, may cho mày đi vào mùa khô chứ không thì mờ đời trên Trường Sơn. Đi vào mùa mưa làm ma rừng nhiều lắm đấy mày hiểu chưa? Thằng Tiến cười cười tỏ vẻ đồng ý. Thằng "Chương bánh sắn" cộc cằn:
- Lại còn cười, sướng thì cứ bảo là may mắn nên em sướng. Mẹ kiếp! bọn tao đi mùa mưa chết sốt rét không kém gì dính bom. Đúng là đời thằng mục. Lại thằng mục!
Tối hôm ấy Tiến hỏi anh Nhớn. Tại sao lại gọi là Chương bánh sắn? Anh Nhớn kể chuyện thì thầm. Mùa mưa năm ngoái cả đơn vị mỗi ngày một người 1 lạng gạo. Còn thì toàn là sắn. Họ giã lát sắn khô đầy bụi đất. Nghe đâu có một bộ phận đào sắn bên kia biên giới rồi chế biến phơi khô chở về cho đơn vị ăn thay gạo. Mỗi chiều tối một thằng một nắm bánh sắn màu nâu non to bằng quả cam sành. Tiểu đội lấy bánh sắn về lúc thằng Chương đang sốt rét. Y tá chui ra khỏi hầm gặm bánh sắn, chắc là y tá đang đói. Thằng Chương lôi cái cặp nhiệt độ ở nách hôi khắm của nó ra, mắt nó đỏ vằn cà thừ, nó cắm vào cái bánh sắn mồm lảm nhảm:
- Mẹ kiếp xem mày có sốt giống bố mày không nào?
Bóp ! cái cặp nhiệt độ vỡ tung. Thằng Y tá há hốc mồm, miếng bánh sắn rớt nhoét ra đất. Thằng Y tá kêu gằn giọng:
- Mày giết tao rồi. Cả đại đội có mỗi cái này đấy mày ơi.
Đêm hôm đó chính trị viên sộc xuống kiểm điểm thằng Chương. Thằng Chương lúc này hết sốt. Chả biết nó sợ qúa mà hết sốt hay là tại thuốc. Thằng Chương thuật lại tình hình cho cán bộ nghe. Nó bảo:
- Khi tôi sốt tôi sờ vào cái gì cũng cảm thấy nó đang sốt. Báo cáo thủ trưởng tôi cầm cái rút dép cũng thấy cái rút dép đang sốt. Tôi sờ vào báng súng cũng thấy súng nó sốt. Tôi nghĩ thử xem cái bánh sắn nó sốt thế nào. Tôi nhìn cái vạch thủy ngân chay vùn vụt rồi nó bóp một phát. Tôi báo cáo hết! Rồi, nó lau nước mắt nói nho nhỏ:
- Bố tôi cho tôi đi làm cách mạng mà tôi làm hại cách mạng. Thủ trưởng phạt tôi thế nào cũng được. Đuổi tôi về miền Bắc tôi cũng chịu. Tôi đúng là một người thằng mục
Cán bộ vừa tức vừa buồn cười. Nhưng tội phá hủy một cái đo nhiệt độ của đại đội ở Tây Nguyên là to lắm. Là có tư tưởng tiêu diệt lực lượng cách mang…. Cuối cùng thằng Chương bị khai trừ Đoàn TNLĐVN .
Thằng Tiến toát mồ hôi. Ôi chao khai trừ Đoàn TNLĐ thì tội to lắm. Phấn đấu lên Đoàn chỉ một bước nữa là vào Đảng, thế mà nó bị khai trừ đánh phựt. Sao mà làm vỡ mỗi cái ống thủy tinh bằng ngón tay út mà tội to thế ha anh? Anh Nhớn bảo , chứ lại chả to. Cả một đại đội có một cái cặp sốt mà nổ mất rồi thì cặp sốt bằng rút dép à?
Đêm ấy thằng Tiến thao thức không ngủ. Nó thấy thương anh Chương, trong tiếng pháo thì thùng rót về từ Thanh An tay nó nắm chặt cây rút dép trong túi.

****
Trời mùa mưa Tây Nguyên lúc nào cũng xin xỉn màu nước rau khoai lang. Tiến nhận ra điều này từ hôm lên chốt. Mỗi ngày một người bò đi tìm thức ăn. Chủ yếu là hoa chuối và rau khoai lang trên các rẫy bỏ hoang vì bom đạn. Khiếp, có một cái ăng gô nước rửa đến vài kí rau khiến nước rửa rau đặc quánh như dầu ma dút. Ấy vậy mà luộc lên thơm ngát mũi. Nước rau đục lờ lờ hệt màu trời mưa Tây Nguyên. Một hôm anh “Chương bánh sắn” sang hầm Tiến. Anh Chương xin quai dép của Tiến. Thằng Tiến mở cóc ba lô lấy cuộn dây dép còn nguyên dây buộc bằng sợi dây chỉ dù tẩm cao su. Chương bảo, quí lắm đấy nha mày. Dép tao đi lâu năm nên quai hết bom bê dễ tụt lắm. Thằng Tiến cắt một đoạn dây đưa cho anh Chương, Chương bánh sắn rút cái quai dép bèn bẹt nhão nhoét ra rồ bặm môi thay quai mới. Cái quai cũ Chương đút cẩn thận vào túi. Rồi Chương kể, có một đêm địch lên tập kích. Một thằng trong bê mình bị thương đưa vào hầm tối om không biết vết thương ở đâu mà băng. Chỉ thấy máu chảy đầm đìa. Chương lật dép, cắt khúc thừa dưới đế một quai dép chừng ba phân, rồi đốt lên tìm vết thương mà băng bó cho đồng đội trong lúc mấy thằng khác lấy ni lông che kín cửa hầm không cho ánh sáng thoát ra. Đêm ấy thằng Tiến lại ngửi thấy mùi quai dép thơm kiểu thành thị, Trời dậm dựt mưa. Hết ca cảnh giới chui vaò hầm nhóp nhép, nó chả ngủ được. Nó mong ngày nào về quê nó sẽ có một đôi dép cao su thật oách tặng cho bố nó. Nó sờ sờ caí bật lửa tàu trong túi và nghĩ, cả cái bật lửa này nữa nó sẽ để dành cho bố đi cày mà hút thuốc lào.
Hôm sau thằng Tiến lật cái dép cao su lên. Ừ nhỉ cái phần dây cao su thừa dưới đế dép dài đến 3, 4 xăng ti met. Ôi thì ra cái để cứu sống một con người nếu không băng cầm máu lại đơn giản không tưởng đến thế ư? Là nhờ cái đoạn 3 xăng ti dây dép đốt lên để tìm chỗ bịt vết thương. Chuyện cái dép cao su không còn là cái dép nữa. Thằng Tiến đã bao nhiêu lần kì cọ đôi dép của mình dưới suối cho nó đen bóng lên và những lúc ấy nó lại đưa lên mũi ngửi, mùi dép hệt như cái mùi ngày xưa mẹ nó đi mượn dép nhà bà bán hàng xén ở chợ cho nó đi thi học sinh giỏi dưới huyện. Đôi dép nó là yêu là thương là ơn là nghĩa với thằng lính. Nó đi dưới chân, có lúc gối đầu mà ngủ, thảo nào bộ đôi ta yêu dép đến thế.
Một năm sau. Thằng Tiến lên A phó. Bây giờ chốt mắt ngỗng giao cho đơn vị khác. Tiểu đoàn của Tiến quay về tác chiến mạn đường 21. Lúc ấy cũng lại mùa mưa. Địch hành quân bằng ô tô còn bộ đội ta thì đi chân đất. Bùn ba -zan đến cổ chân. May mà dép cao su của ta tuyệt vời và nhất là lứa quân mới một năm chiến trường dép không bị tụt quai. Nhiều hôm hành quân qua suối ngồi nghỉ là Tiến lại kì cọ đôi dép của mình, và sau khi lớp bùn đất đỏ tuột đi là cái mùi thành thị lại thơm nức lên. Tiến nghĩ sao lại thế nhỉ? Bố khỉ. Tiến rất hay bị đa đoan. Người ta bảo Tiến cả nghĩ hay ám ảnh với mọi hiện tượng hay bị ám ảnh. Tiến bảo chỉ cần trong một cuộc hành quân nhìn người lính tụt dép hay không tụt dép là biết lính cũ hay lính mới.
Theo Tiến lính càng cũ thì càng là thằng mục. Tóm lại càng cũ càng mục

Trận đánh đồi Củ Lạc của d8 hôm ấy diệt được cả xe tăng. Bọn lính e53 bỏ lại vài chục cái xác và một tên lính bị bắt sống. Thằng lính này khai, em là lao công đào binh. Tiến nhìn nó có dễ đến ngoài ba mươi. Anh Nhớn hô : \
-Tiến trói tên này lại. Xử lí khẩn trương lên để rút kẻo máy bay nó đến đốt trận địa bây giờ .
Tiến vội quýnh lên. Chợt nghĩ cuộn dây dép dàì hơn mét trong cóc ba lô. Tháo ra trói chân tên tù binh. Trói xong rồi nó khóc, Ông ơi ông nới cho tôi, tôi sắp chết rồi chân tôi tụ máu ….
Ừ nhỉ Tiến nhìn dây cao su xiết chặt đến nỗi tên tù bình thở khò khè rồi vội tìm quanh quẩn kiếm dây rừng. Người tù binh bảo, ông ơi trong bao đồ của tôi có dây dù ông lấy ông trói hộ tôi.. Tiến vội móc bao đồ tên lính có đoạn dây võng liền trói tay nó và tháo dây cao su ở chân nó ra. Lính ta kêu, anh Tiến rút thôi. Người lính nhìn Tiến như cầu khẩn tuyệt vọng. Xử lí tên tù binh này thế nào? Bắn à? Hay thả. Thả nó lầ mình lại bị kỉ luật. Người lính VNCH mặt đờ dại gần như mê muội. Tiến đến gần tên lính hỏi:
Chân hết tụ máu chưa? Chạy được không? Tên tù binh gật gật. Dạ dạ.
Tiến khẽ nói, vậy tôi trói tay anh và anh chạy về phía bên kia đường khi chúng tôi đã đi rồi nghe chưa. Nói rồi Tiền chỏng AK lên giời bắn đoàng đoàng. Tên tù binh nhắm mắt lại gục đầu xuống. Rồi nó mở mắt nhìn Tiến nước mắt ứa ra..
Tiến vác khẩu AR15 và cái ba lô lính VNCH lên vai rời khỏi trận địa. Lúc ấy một cơn mưa ập tới. May. Thế là không có chiếc tàu bay nào tới thả bom. Pháo địch ì ùng nổ ở trận địa vừa xong. Tiến nghĩ giờ này tên tù binh đó cũng chạy thoát rồi.

Anh Nhớn bảo số Thằng Tiến cũng may. Sau trận đồi Củ Lạc thằng Tiến được gọi về B thông tin. Họ bảo, lí lịch nhà nó rất chi là cơ bản. Con nhà bần nông, không bóc lột ai, vào HTX đợt đầu, lại học hết lớp 9. Tiến được học máy 2W. Chỉ vài tháng là nó đã thành lính thông tin cứng cựa. Những ngày sau hiệp định cắm cờ ở đồn X30 kéo sang làng Pờ lây Dit. Hai bên làm nhà Hòa Hợp để gặp nhau cùng thực hiện các điều khỏan thi hành. Cái nhà Hòa Hợp có hai lá cờ cắm vào đầu mùa mưa năm 1973 cứ ỉu xìu không bay lên được. Cán bộ ta và sĩ quan bên họ nói chuyện cứ sường sượng lên gân mà chả ngày nào có nổi một nụ cười. Tổ đài trực của thằng Tiến ở đường 19 chỗ có một cái vườn mít bạt ngàn màu xanh. Quân ta thường chỉ ăn mít xanh chứ không ai thích mít chin. Được trực đài ở khu đồn điền mít thật là thú vị. Hôm ấy, ngồi dò sóng Tiến gặp đối phương. Lúc đầu nghe giọng miền nam gọi nhau chim cắt chim sẻ thấy tưng tức. Tiến nói chõ vào, chim gì chim gì ? Người Việt Nam chỉ có chim Lạc mới là linh thiêng nha nha. Giọng nửa nam nửa bắc thế mà hay. Bên đối phương im lặng hồi lâu rồi có tiếng trả lời. Dạ ông! Chim Lạc thì đúng là chim thiêng rồi ông. Lần đầu tiên thằng Tiến sững người. Nó im thít. Bỗng nó nói thật nhẹ. Tôi cám ơn.
Im lặng. Rồi bên kia lên tiếng. Ông ơi ông có nhớ nhà không? Tôi đang nhớ nhà đây. Thằng Tiến buột miệng, ai mà chả nhớ nhà, mà anh có vợ chưa? Tôi chỉ nhớ bố mẹ thôi vì tôi chưa có vợ.
Im lặng.
Bên kia có tiếng cũng rất nhẹ. Ông ơi ông hát cho tôi nghe một bài hát miền Bắc đi ông. Tôi cũng gốc miền trung xứ Nghệ đó ông. Ông hát bài chi mà “ bác dzẫn coong nghe địu hò dí dzăm đó ông. Thằng Tiến nói, ồ đó là bài hát nhớ bác Hồ trồng cây. Nhưng tôi hát xong anh phải hát một bài cải lương nhá. Dạ vâng ông. Bỗng có tiếng quát:
- Đồng chí Tiến tắt đài ngay. Tiến quay lại thì thấy trug đội trưởng thông tin đi kiểm tra đang dí súng vào vai mình. Ngay hôm đó mọi mật khẩu và dải sóng của đơn vị Tiến đều bị thay đổi.
Thằng Tiến bị đưa về anh nuôi tiểu đoàn và bị khai trừ khỏi Đoàn TNLĐVN. Nó buồn như một cái bóng. Nó xin về đơn vị chiến đấu. Xuống đơn vị chiến đấu nó vẫn chỉ làm anh nuôi và luôn bị cán bộ đề phòng xét nét. Nó ghi vào nhật kí, cuốn nhật kí là cuốn sổ tu dưỡng Đoàn Viên TNLĐVN …” Tôi đã sai rồi, tôi không xứng đáng với anh em đồng đội của mình. Nhiều lúc tôi chỉ mong tôi lại đứng vào đội hình thằng mục mà thôi. Sao mà cái thằng mục dễ yêu dễ thương và gắn bó với đời tôi như thế.”


Năm sau nữa thì giải phóng. Hạ sĩ Tiến ra quân về đi học cấp 3 để đi thi đại học. May mắn nhất là cuộn dây dép chỉ mất một đoạn cho hai quai dép thôi. Cái bật lửa tàu thì sứt sẹo nhưng bánh xe vẫn rất tốt. Bật một phát là ra lửa xanh lè. Cho đến bây giờ ông “Tiến thép” vẫn có thú đi dép cao su. Nhiều lần ông vẫn kể với nhân viên là mùi dép cao su là mùi rất chi công nghiệp. Đêm đêm ông vẫn hú hồn cái vụ thả tù binh không ai biết. Còn mọi chuyện kỉ luật của ông mọi người đã biết rồi. Họ ghi cả ở trong lí lịch ấy .
3/6/2020

No comments:

Post a Comment