Monday, July 6, 2020

LỜI THỀ Hippocrates


Năm ấy 1972 trên đường hành quân Trường sơn. Cứ đêm đến là mò sang nhau. Sỹ ở c4 còn tôi ở c2. Tiểu đoàn tôi hành quân đi B mang phiên hiệu 3002. Mãi sau này mới biết, con số 3 ở đầu là đi B3. Con số 2 ở đầu chúng nó đi lâu hơn mình, đi tít hút đồng bằng Cửu Long kia. Từ khi biết thế là tôi hay để ý đoàn nào có số 2 đầu và nhận ra bọn ấy thường tăng võng ni lông và ăng gô tàu.
Hôm ấy ở trạm 42. Tôi nhớ thế vì có cuộc thi bắn sóc với bọn lính c4. Cuộc thi ấy mang tên hai trường đại học Cơ Điện và Y khoa Việt Bắc. Cơ Điện thua Y khoa và hôm ấy chúng nó kiếm đâu ra nắm rau cải Lào và thịt hộp. Đêm. Mắc võng hát. Đoạn này trạm trên đỉnh núi. Trường Sơn mùa khô sao xanh len lét. Hát những bài tiếng Nga rồi những bài về Trường sơn. Có một bài hát đến bây giờ tôi vẫn nhớ mà sao ít thấy người hát lại. Đó là bài hát ĐÊM TRƯỜNG SƠN. “ HÒ ơ ơ , đường trường sơn dốc đá cheo leo, hành quân đi cuối dốc lưng đèo, từng bước tiến lòng vui reo… Hò ơ ớ , hành quân qua gió táp mưa sa, lòng vẳng nghe tiếng nói quê nhà , vì đất nước mà xông pha… “ cả chòm võng mắc vào đêm thổn thức. Đến đoạn …” đi ta đi mặc cho dốc núi , đi ta đi mặc cho thác nguồn vững bước chân ta đi trên đường lửa lòng sáng núi rừng…” Thế rồi chúng tôi im lặng. Đêm Trường sơn im lặng chỉ có gió hun hút về phía những vì sao tim tím. Đêm ấy tôi nghe SỸ kể về chúng nó học lời thề HY pô cờ rát khi mới vào trường y khoa . Nó nói, lẽ ra khi chuẩn bị ra trường thì những người theo nghề thày thuốc mới học thuộc lời thề này. Nhưng ngay từ khi vào trường Y chúng tao đã được học và chúng tao nguyện thiêng liêng với nghề học của mình. Tôi biết, nó đang nhớ về cánh rừng La HIên mà trường đại học Y khoa Việt Bắc đã mấy năm nay ở đó.
Tôi là dân học về chế tạo máy, ấy thế mà từ hôm ấy tôi hay nghĩ về một lời thề cổ đại nghề nghiệp của bạn tôi. Rồi sau này tôi hiểu vì sao các thày thuốc hay gọi những người đi trước là THÀY. Thì ra lời thề thứ nhất đã dạy họ như thế. ..”Tôi sẽ coi các thầy học của tôi ngang hàng với các bậc thân sinh ra tôi. Tôi sẽ chia sẻ với các vị đó của cải của tôi, và khi cần tôi sẽ đáp ứng những nhu cầu của các vị đó. Tôi sẽ coi con của thầy như anh em ruột thịt của tôi,..”
Có lẽ không có một lời thề nghề nghiệp nào cảm động thiêng liêng đến vậy.
Vào chiến đấu, đại đội trưởng quân y c24 của Sỹ tên là Đỗ Tất Đằng. Tôi nhớ thế là vì tôi nằm viện sốt rét được anh Đằng hỏi han mấy lần. Tôi nhớ là bọn thằng Sỹ thằng Minh thằng Hà gọi anh Đằng là Thày. Chuyện chiến sĩ gọi đại đội trưởng là thầy chỉ có ở đại đội quân y.
Ngày 5/ 4/1975 khi chúng tôi đánh xong Tuy Hòa trở lại đường 7 để đón xe đi chiến dịch phía Nam. Gần một tháng trời từ khi mở màn chiến dịch Giải phóng Tây Nguyên tôi và Sỹ mới gặp nhau ngang đường. Nhìn thấy nhau đã rơm rớm nước mắt. Nó bảo tao chỉ sợ mày "cụp " rồi. Sáng ấy nắng nhễ nhại ở một cánh rừng cỏ tranh. Nó đưa cho tôi 8 bao thuốc lá nó để dành trong những ngày chiến trận. Nó biết tôi nghiện lắm. Có một thỏi cao nữa, nó bảo mày nhai cũng được cho nó khỏe mà đi trinh sát. Rồi nó kể cho tôi nghe, bọn mày đi đánh phía trước chứ đéo biết bọn tao vừa chữa bệnh nấu nước rồi đỡ đẻ cho dân từ Cheo Reo chạy dọc đường 7 về đến Đà Rằng đâu. Nó kể tôi nghe có những thằng bạn cùng tiểu đoàn d76 bị thương đưa về phẫu mà không cứu được. Lúc chết mắt cứ nhìn như cầu cứu đồng đội mình mày ạ.
Rồi trong buổi sáng hôm ấy trên cánh rừng dọc đường số 7 gần Củng Sơn, Sỹ nói rất buồn… Tao đã không thực hiện đúng một lời thề thứ 6 là ..
….” Dù tôi có nhìn hoặc nghe thấy gì trong xã hội, trong và cả ngoài lúc hành nghề của tôi, tôi sẽ xin im lặng trước những điều không bao giờ cần để lộ ra và coi sự kín đáo trong trường hợp đó như một nghĩa vụ…” Vì tao đã kể cho mày nghe chuyện bạn mình đau đớn trước lúc hi sinh.

Bây giờ cả tôi và Đinh Ngọc Sỹ đều đã về hưu. Chúng tôi chơi với nhau từ năm 1969 đến giờ. Chỉ vài tuần không gặp nhau là chúng tôi nhớ nhau lắm. Bây giờ mỗi ngày gặp nhau uống vài li rượu không cần đồ nhắm. Chúng tôi vẫn có thói quen nhắm bằng khuôn mặt nhau. Và trong ngày 27 tháng 2 này chúng tôi lại uống và nhắm bằng những lời thề Hyp pô cờ rát mà bạn tôi đã kể cho tôi trên đường ra trận năm xưa.
Tối 26/2/2020 NTL .

No comments:

Post a Comment