Monday, July 6, 2020

HOA XẤU HỔ.


Mỗi lần về quê ra thăm mộ mẹ, bước qua đường tàu hỏa xuống ruộng lúa là nhìn thấy hoa xấu hổ. Lùm hoa cong queo ràm rạp và tim tím yếm thế nằm sát bên đường tàu hỏa lên laokay. Xưa, ở nhà đi chăn trâu tôi thấy những lùm hoa xấu hổ cao to hơn, nhiều gai hơn. Khi có chuyến Tàu chạy qua lá và hoa đều cong rủ xuống. Hồi lâu lá lại xòe lên xanh sẫm, hoa nhỏ như cái cúc áo cũng nở nang khoe sắc tím hơn. Lúc ấy cả ven đường tàu hỏa làng tôi lấm tấm hoa như một tấm khăn khiêm nhường ngày xuân của lũ trẻ con nghèo khó.
Chúng tôi đi học, chúng tôi từng chui ngược chui xuôi những vườn cam vườn quýt có những bờ rào gai xấu hổ. Lội ngang vườn mía và gai xấu hổ cào chân sàn sạt. Hoa xấu hổ he hé tím. Lá xấu hổ mùa xuân xanh và mỡ màng. Chỉ đến mùa thu cả ven đường tàu dài vài cây số làng tôi dặng xấu hổ đổ màu hoe hoe vàng rồi mùa đông nó chỉ còn những mớ bòng bong gai khô cong cóc nâu cóc cáy.
Áp tết, mưa phùn vài hôm thôi là xấu hổ bùng lên. Búp non chòi lỏi lên cao và lá non xòe ngang phơi phới là hoa tím cũng nhu nhú. Lúc đầu nó trắng như hạt cơm tấm rồi phồng ra phơn phớt tím. Hoa phổng lên thành những cái hoa tai đẹp tuyệt trần phơi trong sương lạnh. Rồi những lũ chim chích lại nhảy nhoi nhoi trên những bập bùng lá xah hoa tím gai quấn quit ấy. Lại những chuyến tàu qua. Chả có hành khách nào để ý đến mien man hoa xấu hổ ven đường vun vút. Chỉ có an hem tôi mỗi lần về quê ra thắp hương cho cha mẹ lại lội qua những lùm hoa xấu hổ ràm rạp nỗi nhớ thương trong mùi đồng lúa và mùi khen khét chuyến tàu vừa chạy qua.
Tôi nhớ người ngồi gỡ những chòm gai quấn vào gấu quần bên ven đường, nhớ một chiều xưa chăn trâu nhìn chuyến tàu chạy qua làng mà lòng mơ ước rồi sẽ được đi xa. Nhớ cánh rừng Tây Nguyên chập chùng gai xấu hổ và những đêm bám địch gỡ từng túm gai xấu hổ quấn vào đầu súng. Tôi nhớ và yêu những cái hoa tai tim tím treo lung linh bên đường tàu hỏa quê mình.

28/1/2020

No comments:

Post a Comment